Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

SẦU VƠ.

Chiều nay, tôi đi theo lũ trẻ ra tận mồ của La Rô, trong khu vườn Trái Thông, dưới cội cây thông tròn trịa,nhân từ. Chung quanh, tiết tháng tư đã điểm trang đất ẩm, bằng những hoa lan nhật quang to lớn.

Trên đầu, trong vòm thúy lục, được phết trọn bằng màu thiên thanh, chim hót, và âm thanh réo rắt mảnh mai, bay bướm và cười cợt, lan xa dần trong ngọn gió vàng của buổi chiều ấm áp, như một giấc mộng, trong sáng về một cuộc tình đổi mới.

Đến nơi, bầy trẻ ngưng tiếng reo hò ngay. Lặng thinh và trang trọng, nhìn chăm vào mắt tôi bằng những ánh mắt rực sáng, chúng dồn dập hỏi tôi bằng những câu khắc khoải.

Bấy giờ tôi nhìn xuống đất:

- La Rô, lừa bé bỏng của ta ơi! Nếu quả như ta nghĩ, ngươi hiện đang ở trong một đồng cỏ trên trời, và chở trên lưng len của ngươi chư Thánh Hài Đồng: thì thử hỏi ngươi có quên ta chăng? Ôi, La Rô, nói đi, nói đi: ngươi có nhớ ta không?

Và như thể nó đáp lời tôi, một chiếc bướm trắng nhẹ mình, nãy giờ không xuất hiện – linh hồn nó đấy chăng? - vờn bay mê mải, giữa đám hoa lan nhật quang, từ đoá này sang đoá khác… (Platero et moi)

(Để tưởng nhớ một người vừa ra đi về cõi miên viễn !)
     Tôn giáo là gì ... Là chốn nương náu thiêng liêng của con người. Bởi hơn bất kỳ giống loài nào, con người ý thức rất rõ về thân phận mỏng manh, yếu đuối, tạm bợ ... thậm chí chỉ là hư không của kiếp người !
     Càng khi cô đơn, đau yếu, già nua, tật nguyền ... hay chán chường , mệt mỏi, hoang mang khi đối diện với hai chữ "hư vô", người ta lại càng muốn ẩn mình, trú thân trong tôn giáo ! 
     Bạn - hay tôi ... hay một ai đó, đều cần có một tôn giáo bất kỳ - miễn tin là được - để trao gởi mảnh tâm hồn nhỏ bé đến vô nghĩa của mình !
     Tôi cũng có một chủ thể tôn giáo để phó thác ... nhưng tôi không biết mặt ngài. Tôi không bết gọi ngài là gì ngoài hai chữ "Thượng đế" !
     Nhưng ... Thượng đế ơi ! Đôi khi tôi không tự hiểu nổi, Ngài muốn gì ở chúng tôi, những phận người nhỏ nhoi, hẩm hiu, bạc thếch ?!