Thân bệnh
Tags: người đàn bà, một con người, được gọi là, của một con, quyển sổ, không biết, cơn đau, bàn tay, một người, ngồi dậy, gã, đến, bệnh, vợ, lên
Khổ! Gã cảm thấy bất lực khi thân hình ấy lại dường như quá nặng, không chịu cựa quậy hay cố bò đến chân tủ. Ngay cả nghiêng qua để phần lưng tê cứng được một chút thoáng đãng với không khí cũng đã là chuyện khó làm.
Gã không biết có cái gì như mũi dùi cứ chọc sâu vào bên dưới xương bả vai. Mũi dùi nhọn và sắc lẹm khiến vết đâm đau hun hút. Ngó ngoáy một tí đã nhói buốt. Cựa quậy toan làm vài ba động tác thư giãn, cơn thốn đã hộc lên tới óc. Cái đau tựa luồng điện, vụt xoáy vào giữa xương sống, truyền tức thì theo kinh mạch chạy khắp. Co cụm như bào thai, rúm ró thân hình theo cơn đau, gã lần lượt nếm trải không ít hơn ba trận đau như thế mỗi ngày. Thậm chí đôi khi giữa đêm quằn quại một mình chống chọi; ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất. Tỉnh tỉnh mơ mơ, gã không biết mình còn hay mất giữa chốn mê man huyễn hoặc. Khi rạng ngày, mở mắt dậy thấy thấp thoáng chút ánh sáng qua khe cửa mới nhận ra ta vẫn còn đây, vẫn còn ngửa mặt cười mếu với bọn thằn lằn chạy lăng quăng trên trần nhà màu xám.
Không biết gã đã nằm từ bao lâu. Một buổi sáng, choàng tỉnh giữa cơn mê bị rơi từ trên đỉnh núi nhọn hoắt xuống vực sâu hút bằng một tốc độ kinh hồn, cùng một người đàn bà trần truồng giữa lúc đang cùng gã hối hả lao vào cơn đam mê cuồng nhiệt. Gã đã hét lên khủng khiếp vì xưa nay vẫn là một tên nhát độ cao. Thân mình lớp nhớp mồ hôi lạnh toát, gã cựa mình ngồi dậy thì bất chợt đổ dụi xuống giường. Cánh tay trái mất cảm giác, một cơn đau dữ dội dưới bả vai thúc ngược vào ngực, ép chặt nhịp tim, chạy dọc xương sống, xuyên thấu buồng phổi khiến gã gập mình lại trên đầu gối, trợn mắt thét gọi tên một người. Khi ấy gã cũng không nhận ra mình đã gọi tên ai. Chỉ cần một cái tên. Một tên người giữa cơn đau đủ để không quá lẻ loi ! Nhưng chẳng có ai để nghe ra tiếng gọi thất thanh của người đàn ông cô độc. Chẳng có một mảy may người để cảm nhận tiếng gọi thống thiết của con gấu bệnh giữa thời khắc ngủ đông. Gã đổ gục trong buổi sáng hôm ấy, bất tỉnh một mình trên chiếc giường hiu quạnh.
Gã mở mắt. Nhưng lần này ấm áp và êm đềm hơn dưới tấm chăn màu gỉ đồng. Chiếc đèn ngủ đã tắt, không biết vì cháy bóng hay đã có một ai đó nhón tay. Mẩu bánh mỳ khô cũng giã từ mặt bàn, nhường chỗ cho một túi xốp chất đầy sữa hộp, bánh bích quy, cam táo và cả một mớ thuốc men lỉnh kỉnh, đến cả chiếc đồng hồ nằm giấu mặt sau lưng máy đánh chữ cũng đã được chỉnh giờ đặt ngay ngắn trên bàn viết. Nói một cách hân hoan, có ai đó đã nhặt được chủ nhân căn nhà và lũ vật dụng của gã từ sâu thẳm bóng tối, lên giây cót và đặt trở lại vị trí có vẻ xứng đáng hơn. Nhưng, ai thì gã không biết, hoặc nói đúng hơn là không muốn biết. Vì đã từ lâu lắm rồi, gã đã rút lui về một xó xỉnh xa lạ, không còn giữ liên hệ với gia đình, bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp.
Vậy mà trong lúc bất tỉnh nằm trần truồng giữa đôi bờ sinh tử, một ai đó đã gắp gã như chiếc chả giò thiu, đặt trở lại đĩa bàn ế ẩm. Một con người đích thị, mà phải là một con người giống cái. Bởi chỉ có đàn bà mới xót thương bọn nửa người nửa ngợm như gã đây. Chỉ có những trái tim yếu đuối nhưng bao la như biển mới đủ sức chứa những kẻ không đơn giản là con người. Gã đau lòng khi nhận ra không hiểu bằng cách nào, một người đàn bà đã tìm đến được chốn hiu quạnh này, mà đó lại chính là người đàn bà được gọi là vợ. Vợ của gã. Người đàn bà bất hạnh nhất trong những người đàn bà từ lâu gã cố tình quên lãng. Có lẽ trong một giây xuất thần nào đó, giác quan thứ sáu đã mạnh mẽ trỗi dậy, hay ma đưa quỷ dẫn khiến cô tìm ra hang ổ của gã đúng lúc; để sau đó phải một mình ì ạch xốc tấm thân trần truồng nặng chịch của gã lên giường. Mặc quần áo cho gã, chạy tìm điện thoại công cộng, mời bác sĩ đến và sau đó còn mua sắm đủ thứ linh tinh, thuốc men, thực phẩm... Và bây giờ, cô đang đứng cạnh giường, nhìn gã bằng đôi mắt chứa chan tình thương xót.
Quả là đàn bà! Chỉ trong vài giờ mọi thứ đã đâu vào đấy. Một bát cháo nóng hôi hổi được ân cần kê sát mũi người đàn ông vừa mò mẫm trở lại từ bóng tối. Gã rất muốn ngồi dậy để đỡ lấy bát cháo (như trước kia, gã vẫn không thích thấy vợ phải phục dịch mình) nhưng tay gã run quá. Lại còn cái mệt khủng khiếp khiến thân xác rã rời. Mồ hôi trán ướt đẫm làm cái nhìn cũng mờ mờ ảo ảo. Lực bất tòng tâm, gã đành để vợ bón cho từng muỗng cháo, đút từng thìa nước.
Gã nằm như thế. Như trẻ sơ sinh chòi đạp trong chiếc giường số phận. Không một ai ngoài người vợ bất hạnh mỗi ngày vài tiếng tranh thủ chạy về lo thuốc thang, lau rửa và cơm nước cho gã. Cô muốn đưa gã vào nhà thương; nhưng gã nhất định không chịu. Gã quá rõ bệnh của mình đã từ nhiều năm trước. Hơn ai hết, gã cảm thấy cơn đau lần này sẽ bòn rút gã đến cùng. Không thể bắt vợ phải hy sinh, cho dù cả hai chưa ly dị chính thức. Gã biết vợ không thể chịu đựng nổi tốn kém về chi phí chữa bệnh ở nhà thương dài hạn; gã cũng biết hai đứa con nhỏ mỗi tháng ngốn gần sạch khoản lương giáo viên của cô. Thôi thì quy cho lão Tạo. Muốn thế nào tùy ý. Chí ít gã cũng cảm thấy chết ở nhà dễ dàng và ấm áp hơn hẳn ở nhà thương lạnh lẽo.
Được nước, lão Tạo lại phạt gã phải nằm trên chiếc giường buồn bã ấy rất lâu. Thậm chí gã không biết thời gian có tồn tại không, hay chỉ là những giọt tí tách vô nghĩa, một thứ thời gian mơ hồ, thực hư lẫn lộn!? Đôi khi, gã rơi tõm vào một thế giới xa lạ; cảm nhận những cảm xúc vừa lạ lùng vừa thân quen. Trong cơn mê sảng gã luôn thấy mình khắc khoải tìm kiếm một người. Cũng có thể không là ai cả. Chỉ là ảo ảnh, có thể là một cái bóng câm nín ngồi thu lu trong góc tối, hay cái thân thể trắng muốt cùng rơi hun hút trong hỗn độn ý thức? Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, gã lại rũ buồn. Và người chịu đựng những cơn buồn bất động ấy lại chỉ là vợ gã.
Không hiểu việc gã đột nhiên mất tăm mất tích, có hay không ảnh hưởng đến bạn bè và những cuộc vui đời; mà đôi khi gã như nghe thấy toàn những lời trách móc, buộc tội. Trốn tránh hay từ khước những cuộc chơi, những chốn phù hoa, những khuôn mặt đối với gã cũng chỉ là một. Bỏ đi như một người tình quất ngựa truy phong sau cuộc mây mưa đã tỏ. Đâu đó ngập ngụa những lời bình phẩm ác nghiệt, đâu đó một vài xì căng đan thổi bùng lên trong dư luận. Có lúc gã cũng lặng lẽ gậm nhấm một vài "huyền thoại" về "cái tôi" đáng ghét của gã, mà một ai đó trong cõi nhân gian "ân cần thêu dệt". Có lúc gã như bị bão hòa phản ứng, tê cóng bất động. Thảng khi điều đó khiến gã đau xót, thảng khi cho gã một cái nhếch cười buồn tênh.
Bây giờ, những thước phim đời cuộn qua, những khóc cười rồi lui vào hậu trường trả lại cho sân khấu thứ bóng tối lặng thinh. Nằm vùi thân bệnh không một kẻ sang hèn ghé thăm; không một tình yêu tình ghét, không một bỉ khinh cũng không một tán tụng; thậm chí cả những chửi bới ngông cuồng ngày xưa cũng tắt bóng. Gã chợt nhớ đến những con người, những cái tên, những khuôn mặt. Này A, này B, này Y, này Z... Những mặt dài mặt ngắn, những thù tạc đêm thâu vui buồn chất ngất. Mỗi một ngăn ký ức chứa đựng vô số mặt nạ khóc cười. Mỗi một mặt nạ lại ẩn chứa trong nó những bề trái phải, trong ngoài, nông sâu. Gã cảm thấy từng nhân vật, cảm nhận từng cái nhìn, từng lời nói vây quanh như chiếc lưới mềm chụp lên toàn bộ gã. Gã mơ màng cảm giác chạm đến, nắn nót từng bàn tay. Những bàn tay có thể ấm áp hay lạnh lùng, nồng nhiệt hay lơ đãng, trơ tráo hay đầy cảm xúc. Những bàn tay có tiếng nói riêng của từng số phận. Những bàn tay bạn bè, người tình với đặc điểm của từng tính cách vây quanh, ôm ấp gã trong nỗi nhớ tràn trề. Thực là một sân khấu vĩ đại, hoành tráng, bi hùng nhất mực của thế giới con người.
Và cũng trong cơn hồi tưởng đầy ắp hình ảnh, gã bỗng quặn đau khi nhận ra mình vẫn khắc khoải lục lọi ký ức chỉ để tìm kiếm một con người. Một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện như chưa bao giờ thực sự nhìn thấy, chưa bao giờ thực sự chạm vào nhưng lại quá chừng điên cuồng nhung nhớ. Cũng chính là cái bóng đã xô đẩy và cùng rơi với gã từ trên đỉnh cao nhọn hoắt xuống tận vô cùng, trong giấc mơ khủng khiếp.
Không thể nhờ vả ai, gã cố gắng đưa tay vói tìm một quyển sổ màu đen gối trên đầu giường. Bàn tay không tuân thủ ý chí, cứ chơi vơi trong một cử chỉ mơ hồ. Gã khó nhọc nhìn ngược lên, quyển sổ vẫn nằm ngay trên đầu. Chỉ cần nhích lên một chút gã đã có thể chạm tay vào bìa sổ lạnh mát. Gắng hết sức, gã trườn mình, quyển sổ lọt thỏm dưới mái tóc bết mồ hôi. Áp má vào bìa sổ, gã mơ màng thả hồn trôi về quá khứ; lần giở bằng trí tưởng tượng lại từng lời nói, từng dòng chữ quen thuộc ghi trong quyển sổ. Những đoạn thơ, xen lẫn những cảm nhận về cuộc đời, về tình yêu đều được nàng ghi lại trong quyển sổ ấy. Chiếc bóng lẩn khuất bấy lâu trong đầu, bỗng chốc hiện rõ mồn một. Chiếc bóng tưởng lãng quên nay lừng lững trở về, cùng quá khứ ngồn ngộn tình yêu và chán chường, tuyệt vọng. Một quá khứ dồn dập đam mê cháy bỏng, cùng nỗi khắc khoải, dằn vặt mà gã đã hơn một lần cố quên, cố tình chối bỏ. Thứ quá khứ gây váng vất, điên cuồng như bước hẫng vực thẳm nhưng quyến rũ chết người và day dứt khôn khuây. Gã lặng lẽ nghe mình khóc. Khóc ngọt như một đứa trẻ đánh mất thiên đường. Tiếng khóc câm nín đột ngột òa vỡ giữa không gian im ắng, rền rỉ trong cô độc thê lương. Con chuột nhắt đang gặm miếng bánh cũ dưới chân giường giật mình, ngó quanh thảng thốt.
Đêm hôm ấy gã ra đi. Có vẻ nhẹ nhàng và không mấy đau đớn (hay nỗi đau thể xác đã đến mức không còn gì để hơn). Trong lúc lo việc tang, người vợ nhặt được quyển sổ bìa đen, mở ra xem, trước khi cho hỏa táng. Thoạt lật những trang đầu, cô đã ngạc nhiên vì chẳng thấy ghi chép gì cả. Cho đến hết quyển sổ, cũng chỉ thấy một màu trắng buồn bã.
Vũ Thiên Xứng
| ||||
Việt Báo (Theo_Thanh_Nien)
|
===========================================================
XEM VIDEO ASUS FONEPA