Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Thân bệnh

Than benh
Minh họa: Đỗ Hoàng Tường
Gã nằm ngửa, cổ kê trên chiếc gối gấp lại. Mắt mở nhìn ngọn đèn trần. Thân hình chìm dưới tấm chăn màu gỉ đồng, ngọ ngoạy đôi chút như để chứng minh sự tồn tại của một con người với lũ muỗi vo ve quẩn quanh bên mép chiếu. Gã muốn ngồi dậy, muốn vươn tay đến đầu tủ lấy cuốn sách mà người đàn bà được gọi là vợ đã đặt trên đó sáng nay.
Khổ! Gã cảm thấy bất lực khi thân hình ấy lại dường như quá nặng, không chịu cựa quậy hay cố bò đến chân tủ. Ngay cả nghiêng qua để phần lưng tê cứng được một chút thoáng đãng với không khí cũng đã là chuyện khó làm.
Gã không biết có cái gì như mũi dùi cứ chọc sâu vào bên dưới xương bả vai. Mũi dùi nhọn và sắc lẹm khiến vết đâm đau hun hút. Ngó ngoáy một tí đã nhói buốt. Cựa quậy toan làm vài ba động tác thư giãn, cơn thốn đã hộc lên tới óc. Cái đau tựa luồng điện, vụt xoáy vào giữa xương sống, truyền tức thì theo kinh mạch chạy khắp. Co cụm như bào thai, rúm ró thân hình theo cơn đau, gã lần lượt nếm trải không ít hơn ba trận đau như thế mỗi ngày. Thậm chí đôi khi giữa đêm quằn quại một mình chống chọi; ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất. Tỉnh tỉnh mơ mơ, gã không biết mình còn hay mất giữa chốn mê man huyễn hoặc. Khi rạng ngày, mở mắt dậy thấy thấp thoáng chút ánh sáng qua khe cửa mới nhận ra ta vẫn còn đây, vẫn còn ngửa mặt cười mếu với bọn thằn lằn chạy lăng quăng trên trần nhà màu xám.
Không biết gã đã nằm từ bao lâu. Một buổi sáng, choàng tỉnh giữa cơn mê bị rơi từ trên đỉnh núi nhọn hoắt xuống vực sâu hút bằng một tốc độ kinh hồn, cùng một người đàn bà trần truồng giữa lúc đang cùng gã hối hả lao vào cơn đam mê cuồng nhiệt. Gã đã hét lên khủng khiếp vì xưa nay vẫn là một tên nhát độ cao. Thân mình lớp nhớp mồ hôi lạnh toát, gã cựa mình ngồi dậy thì bất chợt đổ dụi xuống giường. Cánh tay trái mất cảm giác, một cơn đau dữ dội dưới bả vai thúc ngược vào ngực, ép chặt nhịp tim, chạy dọc xương sống, xuyên thấu buồng phổi khiến gã gập mình lại trên đầu gối, trợn mắt thét gọi tên một người. Khi ấy gã cũng không nhận ra mình đã gọi tên ai. Chỉ cần một cái tên. Một tên người giữa cơn đau đủ để không quá lẻ loi ! Nhưng chẳng có ai để nghe ra tiếng gọi thất thanh của người đàn ông cô độc. Chẳng có một mảy may người để cảm nhận tiếng gọi thống thiết của con gấu bệnh giữa thời khắc ngủ đông. Gã đổ gục trong buổi sáng hôm ấy, bất tỉnh một mình trên chiếc giường hiu quạnh.
Than benh
…"Bây giờ, những thước phim đời cuộn qua, những khóc cười rồi lui vào hậu trường trả lại cho sân khấu thứ bóng tối lặng thinh. Nằm vùi thân bệnh không một kẻ sang hèn ghé thăm; không một tình yêu tình ghét, không một bỉ khinh cũng không một tán tụng; thậm chí cả những chửi bới ngông cuồng ngày xưa cũng tắt bóng"… Những mô tả tâm trạng một cách sắc sảo, nhiều khi như "con dao phẫu thuật" lách sâu vào những ngóc ngách tâm hồn, khiến người đọc lặng theo từng dòng chữ của Vũ Thiên Xứng. Truyện không có "câu chuyện làm quà", nhân vật một vài không tên tuổi, không đối thoại. Nhưng dư âm truyện lại có phần dữ dội, khi nhân vật chính từ bỏ đám đông, người thân; một mình chống lại nỗi đau quằn quặn trong thân thể. Cũng chẳng nói rõ là bệnh gì. Chỉ biết thân bệnh, mà tâm thì lành: là tấm gương đã được lau lại lần cuối để rọi bóng mình vào đó. Biểu tượng tấm gương Tâm này không nói ra một cách lộ rõ, nhưng chi tiết sử dụng đắt giá cuối truyện cho ta thấy điều đó: cuốn sổ dùng để ghi chép cuối cùng để giấy trắng. Không một dòng chữ nào để lại. Viết gì đây? Một đời người không phải là không có cái để viết. Nhưng, có lẽ là viết không hết. Không giấy vở, bút mực nào nói hết chuyện đời người. Thà để giấy trắng như gương soi. Tự biết rồi ra đi.
Thân bệnh là một truyện viết có nghề, hơi văn tuy cũ nhưng không giả, cũng không lên gân, gắng giọng. Một truyện ngắn, đủ ngắn về sự chặt chẽ và đủ dài về ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm đến bạn đọc.
Trần Nhã Thụy
Khi gã tỉnh dậy, vẫn căn phòng vắng lặng; vẫn ngọn đèn thao thức. Chiếc ly không chỏng chơ ngã ngửa trên mặt bàn, cạnh mẩu bánh mỳ khô quắt. Cánh cửa tủ để ngỏ, phô bày những ngăn trống hoác buồn tênh. Vài chiếc áo quần bẩn vắt ngang thành ghế, bừa bộn sách vở bút viết đầu giường. Không gian nhỏ nhoi lặng lẽ như chưa từng xáo trộn. Thời gian mất hút tận cõi nào hay còn ngập ngừng ngoài khung cửa, chẳng biết có cần bước vào cho rộn lên chút thanh âm của tháng năm!? Gã thở mạnh, để biết chắc "ta còn là ta"; xong cố bò dậy, lết đến cửa buồng tắm. Mở vòi sen cho nước xịt mạnh lên đỉnh đầu, gã lúc lắc cổ, cắn răng nén chặt cơn đau đang lừ đừ trở lại. Khó nhọc trút bộ quần áo ướt sũng xuống nền nhà; gã rút chiếc khăn lông dưới đống nhàu nát, quấn vào tấm lưng trần đang run bần bật vì cố cưỡng lại cái lạnh và cơn đau co rút. Chiếc khăn bướng bỉnh rơi tuột. Giơ bàn tay xanh xao lẩy bẩy áp chặt vào ngực; gã há hốc mồm thở gấp như cá mắc cạn, khuỵåu chân ngay bên thành giường, trần truồng ngã lăn ra bất tỉnh.
Gã mở mắt. Nhưng lần này ấm áp và êm đềm hơn dưới tấm chăn màu gỉ đồng. Chiếc đèn ngủ đã tắt, không biết vì cháy bóng hay đã có một ai đó nhón tay. Mẩu bánh mỳ khô cũng giã từ mặt bàn, nhường chỗ cho một túi xốp chất đầy sữa hộp, bánh bích quy, cam táo và cả một mớ thuốc men lỉnh kỉnh, đến cả chiếc đồng hồ nằm giấu mặt sau lưng máy đánh chữ cũng đã được chỉnh giờ đặt ngay ngắn trên bàn viết. Nói một cách hân hoan, có ai đó đã nhặt được chủ nhân căn nhà và lũ vật dụng của gã từ sâu thẳm bóng tối, lên giây cót và đặt trở lại vị trí có vẻ xứng đáng hơn. Nhưng, ai thì gã không biết, hoặc nói đúng hơn là không muốn biết. Vì đã từ lâu lắm rồi, gã đã rút lui về một xó xỉnh xa lạ, không còn giữ liên hệ với gia đình, bạn bè, họ hàng, đồng nghiệp.
Vậy mà trong lúc bất tỉnh nằm trần truồng giữa đôi bờ sinh tử, một ai đó đã gắp gã như chiếc chả giò thiu, đặt trở lại đĩa bàn ế ẩm. Một con người đích thị, mà phải là một con người giống cái. Bởi chỉ có đàn bà mới xót thương bọn nửa người nửa ngợm như gã đây. Chỉ có những trái tim yếu đuối nhưng bao la như biển mới đủ sức chứa những kẻ không đơn giản là con người. Gã đau lòng khi nhận ra không hiểu bằng cách nào, một người đàn bà đã tìm đến được chốn hiu quạnh này, mà đó lại chính là người đàn bà được gọi là vợ. Vợ của gã. Người đàn bà bất hạnh nhất trong những người đàn bà từ lâu gã cố tình quên lãng. Có lẽ trong một giây xuất thần nào đó, giác quan thứ sáu đã mạnh mẽ trỗi dậy, hay ma đưa quỷ dẫn khiến cô tìm ra hang ổ của gã đúng lúc; để sau đó phải một mình ì ạch xốc tấm thân trần truồng nặng chịch của gã lên giường. Mặc quần áo cho gã, chạy tìm điện thoại công cộng, mời bác sĩ đến và sau đó còn mua sắm đủ thứ linh tinh, thuốc men, thực phẩm... Và bây giờ, cô đang đứng cạnh giường, nhìn gã bằng đôi mắt chứa chan tình thương xót.
Quả là đàn bà! Chỉ trong vài giờ mọi thứ đã đâu vào đấy. Một bát cháo nóng hôi hổi được ân cần kê sát mũi người đàn ông vừa mò mẫm trở lại từ bóng tối. Gã rất muốn ngồi dậy để đỡ lấy bát cháo (như trước kia, gã vẫn không thích thấy vợ phải phục dịch mình) nhưng tay gã run quá. Lại còn cái mệt khủng khiếp khiến thân xác rã rời. Mồ hôi trán ướt đẫm làm cái nhìn cũng mờ mờ ảo ảo. Lực bất tòng tâm, gã đành để vợ bón cho từng muỗng cháo, đút từng thìa nước.
Gã nằm như thế. Như trẻ sơ sinh chòi đạp trong chiếc giường số phận. Không một ai ngoài người vợ bất hạnh mỗi ngày vài tiếng tranh thủ chạy về lo thuốc thang, lau rửa và cơm nước cho gã. Cô muốn đưa gã vào nhà thương; nhưng gã nhất định không chịu. Gã quá rõ bệnh của mình đã từ nhiều năm trước. Hơn ai hết, gã cảm thấy cơn đau lần này sẽ bòn rút gã đến cùng. Không thể bắt vợ phải hy sinh, cho dù cả hai chưa ly dị chính thức. Gã biết vợ không thể chịu đựng nổi tốn kém về chi phí chữa bệnh ở nhà thương dài hạn; gã cũng biết hai đứa con nhỏ mỗi tháng ngốn gần sạch khoản lương giáo viên của cô. Thôi thì quy cho lão Tạo. Muốn thế nào tùy ý. Chí ít gã cũng cảm thấy chết ở nhà dễ dàng và ấm áp hơn hẳn ở nhà thương lạnh lẽo.
Được nước, lão Tạo lại phạt gã phải nằm trên chiếc giường buồn bã ấy rất lâu. Thậm chí gã không biết thời gian có tồn tại không, hay chỉ là những giọt tí tách vô nghĩa, một thứ thời gian mơ hồ, thực hư lẫn lộn!? Đôi khi, gã rơi tõm vào một thế giới xa lạ; cảm nhận những cảm xúc vừa lạ lùng vừa thân quen. Trong cơn mê sảng gã luôn thấy mình khắc khoải tìm kiếm một người. Cũng có thể không là ai cả. Chỉ là ảo ảnh, có thể là một cái bóng câm nín ngồi thu lu trong góc tối, hay cái thân thể trắng muốt cùng rơi hun hút trong hỗn độn ý thức? Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, gã lại rũ buồn. Và người chịu đựng những cơn buồn bất động ấy lại chỉ là vợ gã.
Không hiểu việc gã đột nhiên mất tăm mất tích, có hay không ảnh hưởng đến bạn bè và những cuộc vui đời; mà đôi khi gã như nghe thấy toàn những lời trách móc, buộc tội. Trốn tránh hay từ khước những cuộc chơi, những chốn phù hoa, những khuôn mặt đối với gã cũng chỉ là một. Bỏ đi như một người tình quất ngựa truy phong sau cuộc mây mưa đã tỏ. Đâu đó ngập ngụa những lời bình phẩm ác nghiệt, đâu đó một vài xì căng đan thổi bùng lên trong dư luận. Có lúc gã cũng lặng lẽ gậm nhấm một vài "huyền thoại" về "cái tôi" đáng ghét của gã, mà một ai đó trong cõi nhân gian "ân cần thêu dệt". Có lúc gã như bị bão hòa phản ứng, tê cóng bất động. Thảng khi điều đó khiến gã đau xót, thảng khi cho gã một cái nhếch cười buồn tênh.
Bây giờ, những thước phim đời cuộn qua, những khóc cười rồi lui vào hậu trường trả lại cho sân khấu thứ bóng tối lặng thinh. Nằm vùi thân bệnh không một kẻ sang hèn ghé thăm; không một tình yêu tình ghét, không một bỉ khinh cũng không một tán tụng; thậm chí cả những chửi bới ngông cuồng ngày xưa cũng tắt bóng. Gã chợt nhớ đến những con người, những cái tên, những khuôn mặt. Này A, này B, này Y, này Z... Những mặt dài mặt ngắn, những thù tạc đêm thâu vui buồn chất ngất. Mỗi một ngăn ký ức chứa đựng vô số mặt nạ khóc cười. Mỗi một mặt nạ lại ẩn chứa trong nó những bề trái phải, trong ngoài, nông sâu. Gã cảm thấy từng nhân vật, cảm nhận từng cái nhìn, từng lời nói vây quanh như chiếc lưới mềm chụp lên toàn bộ gã. Gã mơ màng cảm giác chạm đến, nắn nót từng bàn tay. Những bàn tay có thể ấm áp hay lạnh lùng, nồng nhiệt hay lơ đãng, trơ tráo hay đầy cảm xúc. Những bàn tay có tiếng nói riêng của từng số phận. Những bàn tay bạn bè, người tình với đặc điểm của từng tính cách vây quanh, ôm ấp gã trong nỗi nhớ tràn trề. Thực là một sân khấu vĩ đại, hoành tráng, bi hùng nhất mực của thế giới con người.
Và cũng trong cơn hồi tưởng đầy ắp hình ảnh, gã bỗng quặn đau khi nhận ra mình vẫn khắc khoải lục lọi ký ức chỉ để tìm kiếm một con người. Một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện như chưa bao giờ thực sự nhìn thấy, chưa bao giờ thực sự chạm vào nhưng lại quá chừng điên cuồng nhung nhớ. Cũng chính là cái bóng đã xô đẩy và cùng rơi với gã từ trên đỉnh cao nhọn hoắt xuống tận vô cùng, trong giấc mơ khủng khiếp.
Không thể nhờ vả ai, gã cố gắng đưa tay vói tìm một quyển sổ màu đen gối trên đầu giường. Bàn tay không tuân thủ ý chí, cứ chơi vơi trong một cử chỉ mơ hồ. Gã khó nhọc nhìn ngược lên, quyển sổ vẫn nằm ngay trên đầu. Chỉ cần nhích lên một chút gã đã có thể chạm tay vào bìa sổ lạnh mát. Gắng hết sức, gã trườn mình, quyển sổ lọt thỏm dưới mái tóc bết mồ hôi. Áp má vào bìa sổ, gã mơ màng thả hồn trôi về quá khứ; lần giở bằng trí tưởng tượng lại từng lời nói, từng dòng chữ quen thuộc ghi trong quyển sổ. Những đoạn thơ, xen lẫn những cảm nhận về cuộc đời, về tình yêu đều được nàng ghi lại trong quyển sổ ấy. Chiếc bóng lẩn khuất bấy lâu trong đầu, bỗng chốc hiện rõ mồn một. Chiếc bóng tưởng lãng quên nay lừng lững trở về, cùng quá khứ ngồn ngộn tình yêu và chán chường, tuyệt vọng. Một quá khứ dồn dập đam mê cháy bỏng, cùng nỗi khắc khoải, dằn vặt mà gã đã hơn một lần cố quên, cố tình chối bỏ. Thứ quá khứ gây váng vất, điên cuồng như bước hẫng vực thẳm nhưng quyến rũ chết người và day dứt khôn khuây. Gã lặng lẽ nghe mình khóc. Khóc ngọt như một đứa trẻ đánh mất thiên đường. Tiếng khóc câm nín đột ngột òa vỡ giữa không gian im ắng, rền rỉ trong cô độc thê lương. Con chuột nhắt đang gặm miếng bánh cũ dưới chân giường giật mình, ngó quanh thảng thốt.
Đêm hôm ấy gã ra đi. Có vẻ nhẹ nhàng và không mấy đau đớn (hay nỗi đau thể xác đã đến mức không còn gì để hơn). Trong lúc lo việc tang, người vợ nhặt được quyển sổ bìa đen, mở ra xem, trước khi cho hỏa táng. Thoạt lật những trang đầu, cô đã ngạc nhiên vì chẳng thấy ghi chép gì cả. Cho đến hết quyển sổ, cũng chỉ thấy một màu trắng buồn bã.
Vũ Thiên Xứng
Việt Báo (Theo_Thanh_Nien)



===========================================================
XEM VIDEO ASUS FONEPA

Nhớ em họ - Truyện ngắn của Vũ Thiên Xứng

Anh đón cô ở sân bay, đưa về nhà nội. Cô nhận ra ngay khi anh toét miệng cười. Trông anh giống hệt bức ảnh bố cô lúc trẻ, giống đến nao lòng. Nhất là nụ cười. Vừa rạng rỡ như mở toang mọi cảm xúc, vừa buồn buồn, như ẩn giấu một thế giới nội tâm bí ẩn. Bố cô là em út của mẹ anh, vì thế anh em họ cũng khá giống nhau. Tuy nhiên cô có đôi mắt nâu mơ màng và mái tóc dài màu hạt dẻ còn đôi mắt anh lại đen và sâu thẳm. Anh cao lớn hơn bố cô, vóc người thể thao và ăn mặc khá bụi bặm.

Đại gia đình những ba mươi sáu người khiến Quỳnh Hương không tài nào nhớ hết tên. Những ngày đầu cô gọi lầm lung tung, duy chỉ tên anh cô không bao giờ lầm, có lẽ vì anh là người tiếp xúc với cô qua email nhiều nhất ngay từ khi hai người chưa gặp nhau. Thiên Di, cái tên có ý nghĩa thật lãng mạn. Anh nói mẹ đặt tên này cho anh từ sau khi đọc tác phẩm "Hoàng tử bé" của Saint Exupery.

Tên đẹp như thế, mà mỗi khi nghe khen anh chỉ cười. Cô thắc mắc tại sao anh thường chỉ cười thay cho một câu trả lời, anh nói muốn hiểu sao cũng được . Nhưng, đôi mắt anh lại cứ buồn ngay cả khi cười.

Một lần ngồi trong quán cà phê cô hỏi anh có bị thất tình không mà sao mắt buồn thế. Anh lắc đầu nói chưa yêu ai lấy gì thất tình. Cô không tin nhưng thấy hình như anh nói thật. Ở Augsburg, thanh niên bằng tuổi anh chí ít cũng vài mối tình qua tay… Chẳng phải chính cô cũng đã có Thomas Gesker sao.

Mặc dù ở nhà nội thiếu tiện nghi và có đến 3 thế hệ chung sống nhưng mới bước vào Hương đã thấy thích. Đó là một căn nhà ngói cũ kỹ với vườn cây. Một khu vườn không lộng lẫy đầy màu sắc như vườn nhà ngoại ở Hannover, nhưng xanh thẳm và thơ mộng. Vừa nhìn thấy Quỳnh Hương, bà nội đã ôm cô vào lòng nước mắt rưng rưng: "Cha bố cô, mấy mươi năm mới được nhìn thấy cháu nội !".

Bà nội vừa khóc vừa cười, khoe hai hàm răng đen nhánh: "Cứ tưởng thằng bố mày đợi ông bà mất mới cho cháu về "... Chưa hiểu nhiều tiếng Việt nhưng Quỳnh Hương vẫn cảm nhận được vòng tay ấm áp, đôi mắt sóng sánh yêu thương và một mùi hương đặc biệt từ bà (sau này cô mới biết đó là mùi trầu cau). Cái mùi thật lạ lùng, nồng nàn và thơm cay...

Quỳnh Hương cũng yêu ông nội. Có lẽ bố hao hao ông nội lúc này và sẽ rất giống vào hai mươi năm sau. Dáng thanh mảnh như một chiếc lá trúc, ông nội cũng có vầng trán rộng, lông mày rậm, đôi mắt sâu, sống mũi thanh tú như bố, nhưng mái tóc bạc trắng. Ông nội là người trầm lặng, thích đọc sách.

Ngoài giờ tập thái cực quyền, chăm sóc cây trong vườn, ông đọc sách suốt. Ông nội còn là một thầy đông y giỏi. Tuy đã về hưu ông vẫn tự tay cắt thuốc và châm cứu cho bất cứ người bệnh nào cần ông.

Những ngày ở nhà nội là những ngày tuyệt vời trong đời cô gái tuổi đôi mươi mang hai dòng máu Việt Đức. Cô được nghe những câu chuyện từ thời ông bà còn trẻ ở ngoài Bắc. Những câu chuyện hoàn toàn lạ lẫm với cuộc sống và nền văn hóa Đức mà cô thụ hưởng từ mẹ và bà ngoại.

Qua việc trò chuyện mỗi ngày với gia đình, cô nhanh chóng nói được tiếng Việt khá thạo chẳng bù gần hai mươi năm học với bố mà cô vẫn ngọng nghịu. Các anh chị dạy cho Hương hát bài dân ca Trống cơm, Qua cầu gió bay… và cả nhạc Trịnh Công Sơn nữa.

Sài Gòn tuy hơi lộn xộn và ồn ào kinh khiếp nhưng tươi trẻ và ngộn sức sống. Cô thích ngồi sau chiếc mô tô của anh, chạy qua từng con phố, qua những con đường nhỏ với hai hàng cây xanh, hoặc ngồi quán cà phê vỉa hè thực tập trò chuyện bằng tiếng Việt với bạn bè của anh và ngắm người qua lại.

Ở đây cô được nhìn, nghe, cảm nhận vô khối vấn đề mà trước kia cô chưa bao giờ được trải qua. Cô thích hoa sen, anh nói đó là một loại cây đặc biệt vì vẻ đẹp thanh khiết và tính năng tuyệt vời trong ẩm thực và y học. Có một lần, anh dừng lại trên phố mua cho cô một bó hoa và mấy gương sen còn nguyên cành.

Anh dạy cô cách tách những hạt sen thơm, bóc vỏ, bỏ nguyên hạt còn đắng vị tim xanh vào miệng. Anh nói, hồi nhỏ ông nội cho anh ăn như thế để bổ tâm (có lẽ nhờ vậy - anh nói - trái tim anh luôn vững vàng trước sự cám dỗ của bọn con gái !?).

Nhân dịp nghỉ hè, gia đình giao cho anh nhiệm vụ đưa Quỳnh Hương đi du lịch xuyên Việt. Gần một tháng lang thang với anh từ Nha Trang ra Đà Nẵng, Hội An, Huế, Hà Nội, rồi từ đó đi qua Hải Dương để về Hạ Long. Chiếc thẻ nhớ 2G trong máy của cô đã đầy hình ảnh và kỷ niệm. Hạ Long, điểm đến cuối trong chuyến đi cũng là ước mơ lớn trong đời cô (ông bà nội là người Hạ Long).

Buổi tối đầu tiên xoải người trên chiếc giường rộng thênh, nhìn xuống vịnh qua lớp kính hình bán nguyệt của căn phòng một khách sạn nằm trên sườn núi; cô đã thấy toàn thân run lên trong một cảm giác hân hoan khó tả. Vịnh lấp lánh muôn vàn ánh đèn, hòa với bầu trời đầy sao, như một bức tranh nền đen cẩn đá quý lộng lẫy và bí ẩn.

Trong lúc chờ anh gọi đi dùng bữa tối, cô nằm lặng ngắm bức tranh đen lánh, liên tưởng đến màu răng hạt huyền của bà nội với mùi trầu cau cay nồng; liên tưởng đến màu mắt sâu thẳm của ông nội, của ba, của anh... và thiếp ngủ trong cảm giác mệt mỏi lâng lâng kỳ lạ...

Một tuần lang thang qua những hòn đảo, hang động, bãi biển... Một tuần ăn, ngủ, thở, vui đùa, tắm biển với mênh mông vịnh, với nồng nàn biển và anh tưởng chừng Quỳnh Hương đã quên hết thế gian, quên hết thành phố Augsburg với Thomas Gesker nhạt nhẽo và con phố Mittell buồn tênh.

Cô đã quên ngôi nhà đầy hoa rực rỡ của bà ngoại, khu rừng cạnh nhà, hai con berger dữ tợn như ác thần của ông hàng xóm; quên Sandra, Petra, những quán bar thường đến với Thomas và quên cả bố mẹ! Khi đứng trên bãi cát trắng phau của đảo Titop nhìn ra hàng hàng lớp lớp đảo mẹ, đảo con trong màn sương mờ mờ trên vịnh, cô đã khoái trá nhảy tung lên cao và hét: "Tôi đã đến thiên đường !". Anh đứng sau lưng, đưa máy lên bấm đúng điểm hai tay cô dang ra như một cánh chim giữa trời.

Lúc dùng bữa trưa trên tàu, anh hỏi: "Bao giờ em quay về Đức?". Cô quay lại, nhìn anh một lúc… "Đã đến được thiên đường, sao lại phải quay về ?!"… Cô nói, sẽ ở lại Việt Nam, tìm một việc làm thích hợp rồi… cưới anh ! Anh bật ngửa người trên ghế bố, gối hai bàn tay sau đầu ngước mặt nhìn cô qua màu kính đen và cười !

- "Sao lại cười ?" Cô ngạc nhiên vì nghĩ mình nói thật, rất thật, sao anh lại cười?... Anh vẫn không trả lời, chỉ ngồi dậy lắc đầu cười và xoa đầu cô, như cô là một đứa trẻ chỉ biết nói những điều giản dị. Cô cắn môi, hờn dỗi quay đi.

Quỳnh Hương đem những ý nghĩ trăn trở trong lòng mình nói với mẹ anh khi quay về Sài Gòn. Bác đang bổ dưa hấu bỗng buông dao nhìn cô… bật cười. Lại cười. Cô hơi bực mình, cảm thấy như bị giễu cợt một cách vô lý. Bác hỏi: "Sao cháu lại nghĩ như thế? Anh Di với cháu là anh em họ, mà anh em họ thì không được cưới nhau bao giờ !". Cô nhăn mũi, cãi rằng ở bên châu Âu có một số nước vẫn cho phép họ hàng lấy nhau.

Bác ôm cô vào lòng, xoa đầu và dịu dàng nói: "Đạo đức của người Việt Nam không cho phép điều đó cháu ạ. Bác biết là cháu thích anh. Nhưng chỉ là tình cảm anh em thôi, cháu đừng nghĩ ngợi nhiều. Khi về lại nước Đức, cháu sẽ thấy mọi điều trở lại bình thường như cũ”...

Rời khỏi tay bác, Quỳnh Hương ngồi lặng thinh, cô bỗng thấy buồn ghê gớm. Buổi tối hôm ấy, cô lấy xe đạp một mình đi ra phố. Mãi nửa đêm anh mới tìm thấy cô trong một quán cà phê quen. Cô ngồi một mình trong góc tối với ly rượu và điếu thuốc cháy đỏ trong tay. Anh kéo ghế ngồi đối mặt, đưa tay chặn điếu thuốc cô đang cầm dí vào gạt tàn. Cô im lặng không phản đối nhưng cũng không nói một lời với anh cho đến lúc cả hai quay về nhà.

Buổi sáng hôm sau, mọi điều gần như trở lại bình thường. Anh lại đưa cô đi chào họ hàng, đi ăn uống với những người bạn của anh và mua sắm trước khi trở lại Đức. Anh đã tặng cô một bộ áo dài và đôi hài thêu rất đẹp. Anh nói để Quỳnh Hương mặc trong ngày lấy chồng. Cô cắn môi : "Không lấy chồng !". Anh nhìn cô, lắc đầu cười. Cái miệng luôn cười nhưng đôi mắt luôn buồn của anh một lần nữa làm cô nhói lòng.

Cô quay đi, nắm tay anh bước hòa vào dòng người đông đúc chung quanh. Suốt ngày hôm ấy, cô cười nói huyên thuyên, hết đòi đi ăn các món ngon, lại quay sang vòi vĩnh anh mua cho đủ thứ về làm quà cho bạn bè.

Buổi tối tiễn cô ra sân bay về Đức gia đình cùng ngồi xe 16 chỗ, riêng cô nhất định đòi anh chở bằng mô tô. Ngày có áp thấp nên trời se lạnh, cô vòng tay ôm eo anh như mọi lần. Cô ngả đầu vào vai anh, nín thinh, mái tóc dài xổ tung theo gió, luồn vào cổ anh buồn buồn. Tự nhiên anh thấy nhói lòng, muốn dỗ dành cô vài câu, nhưng rồi lại thôi... chỉ đặt tay lên bàn tay của cô xiết nhẹ.

Đến giờ vào phòng cách ly cả nhà nói lời từ biệt, mỗi người một câu khiến Quỳnh Hương nghẹn ngào. Đến anh là người cuối cùng. Cô vòng tay ôm anh, cố nén cảm xúc và chẳng nói một lời. Khi anh vỗ nhẹ lên vai, cô như sực tỉnh, lùi ra, hôn lên má anh một cái rồi quay người đẩy xe hành lý.

Đến ngang khung cửa, ranh giới để vào phòng cách ly cô mới ngoái đầu nhìn lại. Cái dáng thanh mảnh khi ấy trông thật lẻ loi và cô độc. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô đưa tay vẫy chào...

Cuối cùng Quỳnh Hương cũng làm xong thủ tục, lên cầu thang, vẫy tay lần cuối rồi khuất bóng sau lớp kiếng mờ. Gia đình đã lên xe về. Chỉ còn lại mình anh vẫn đứng lặng bên hàng rào ngăn cách, hai mắt cay sè.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Ngày mưa

     Thức dậy khi cơn mưa đầu tiên rầm rập trút lên mái tôn nhà . Mắt nhắm mắt mở, quơ tay tìm điện thoại bấm xem giờ ... 3g15. Còn quá sớm để thức dậy. Vơ chiếc chăn mỏng quấn vào người, vùi đầu ngủ tiếp.
     Đột ngột cơn đau đến . Xiết chặt lồng ngực ! ... 
     Muốn đánh thức anh nhưng ngại làm anh mất giấc. Lồm cồm bò dậy, mắt vẫn nhắm nhưng rúm cả mặt vì đau. Bò qua chân anh, anh vô thức rụt chân trong khi vẫn ngủ say. Tụt xuống giường ... run rẩy mò tìm hộp thuốc. 
     Khổ ! Những lúc cần tìm một thứ gì lại là những lúc chẳng thấy thứ cần tìm ở đâu ! Thực ra, chúng vẫn nằm đúng ở nơi của chúng... chỉ có chúng ta , người cần tìm lại không thấy được chúng vì nỗi hỗn loạn của chính mình !
     Anh cựa mình. Chắc là thấy tôi (trong ánh sáng mờ của ngọn đèn phòng tắm hắt vào) đang cuống quít lục tung hộp thuốc nên nhắc trong giọng ngái ngủ : "Cần tìm gì thì cứ bật đèn lên đi em !". ... Tôi không trả lời, lập cập bước đến bật công tắc đèn. Đống thuốc xổ tung dưới ánh sáng, vỉ thuốc tim màu hồng nằm ngửa tênh hênh. Tôi chụp lấy vỉ thuốc tách một viên bỏ vào miệng, run rẩy ôm chai nước rót vào ly. Nước tràn cả ra bàn, lại lập cập quơ chiếc giẻ lau vội lau vàng ! ... 
     Anh ngồi dậy, nhìn tôi lo lắng :"Em đau hả ?"
   

Tìm một chốn riêng...

Sáng nay muốn đi xa. Muốn tìm một chốn riêng nào đó ... không nhìn, không thấy, không nghe, không nói với ai - bất cứ ai !
Quay cuồng một mình trong phòng đến 9g ... không biết giải quyết chốn riệng ấy như thế nào ! 
Căn phòng này không phải chốn riêng. Dù đóng kín cửa, dù không chạm mặt, dù không trò chuyện với bất cứ ai trong gia đình ... tôi vẫn bị phải nghe, phải biết tất cả sinh  hoạt chung quanh ! 
Từ tiếng máy xe thỉnh thoảng rồ lên bên hông nhà; từ tiếng nhạc nhẽo phát ra tứ phía; từ tiếng lải nhải, tiếng cãi vã dưới nhà của con cháu thiểu năng, khật khùng; từ tiếng máy bàn phím lạch cạch, tiếng nhạc ì xèo của thàng cháu chơi games permanent phòng bên cạnh; từ tiếng tấu hài, tiếng thuyết minh phim tàu trên truyền hình; cho đến tiếng trò chuyện, tranh luận toàn những vấn đề không ra vấn đề...của chị em gái trên nhà, tiếng chó sủa điên cuồng, tiếng hàng xóm sinh hoạt đủ mọi cung bậc ... hằm bà lằng, mọi thứ âm thanh tra tấn hàng giờ hàng phút ... 
Vào fb, tôi phát ngấy với những stt vớ vẩn của mình và của cả những quan hệ thân sơ ! Phát rồ đến nỗi tung một đống ảnh lên cho thiên hạ bình phẩm ! Khùng điện ... như không thể khùng điên hơn ... ! 
Thế mà ... vẫn không vơi nỗi buồn ngây trong lòng ! 
Buồn ngây dại ! 
Buồn dại ngây !
...
Đọc những stt, những comt của thiên hạ lại còn phát rồ thêm !
Chẳng thể nào thiên hạ có thể hiểu tôi đang nghĩ gì ! Đang cảm thấy gì. Đang nổi điên lên vì cái gì !
Mà cũng có cần gì thiên hạ phải hiểu ?!
... Bức bối quá ! 
Đành lùi vào cái blog điên khùng này để tự kỷ với nó !
Vì rất may là cái blog này chẳng có ai tò mò chui vào lục lọi cả !

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Ai có thể quyết định sự tồn tại của tôi ?

HM nói cô ấy sẽ quyết định tự sát khi nhận thấy tâm hồn mình không còn nở một đóa hoa nào !
Tâm hồn tôi đã không nở hoa suốt mười mấy năm rồi ! ... 
Thế mà tôi vẫn tồn tại ...
Ai có thể quyết định sự tồn tại của tôi ?
Nếu không là tôi thì là ai ? 
Một ông trời nào đó .. một đấng tạo hóa nào đó (mà có ngàn kiếp sau tôi cũng bất tri bất giác) ,,,hay một căn bệnh, một tai nạn, một cú đột tử ... hay đơn giản chỉ là một ống thuốc?!
Không đơn giản ! Mặc dù thực ra để chết thì chỉ cần vài giây là đủ !
...
Hôm nay - Một cơn điên âm thầm nổ tung trong tôi ! Một cơn cuồng nộ âm thầm gào thét trong tôi !
Tôi muốn đi đến một nơi nào đó ... không ai biết tôi, tôi không biết ai ! 
Tôi muốn đi lầm lụi trên một con đường vô tận không có lối rẽ, đi mải miết không cần nhớ, không cần biết, không cần định đoạt một điều gì cho phía trước mắt ! ...
Tôi muốn trở thành hư không !
Cho dù có chết ngay tức thì, tôi cũng chỉ muốn sẽ trở thành hư không ! Đừng có bao giờ tái sinh vào bất cứ một định mệnh nào ... Một hạt cát, một tảng đá cũng không !

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Grieg Solveig Song-Anna Nestrebko - Buồn quá nên muốn nghe lại bài hát đã yêu thích từ khi còn là một cô gái trẻ, rất trẻ !

Đứng hình !

Số phận con người trong bàn tay tạo hóa hay trong chính tay mình ? Ai có thể trả lời đúng nhất ? 
- Có người nói số phận của mình là do chính mình chọn lựa. Nói một cách khác, con người tạo ra số phận !
- Có người nói số phận định đoạt tất cả ! Và nó định đoạt cả ai là người có định mệnh tự cho là mình đã tạo ra số phận cho mình .
Tôi không muốn tranh luận ... vì đã tranh luận nhiều rồi về vấn đề này. 
Chỉ thấy lòng mình như muối xát khi nghĩ về những tháng ngày đã qua, những tháng ngày sắp tới của mình ! ... 
Muốn ngửa mặt cười mếu ba tiếng, cúi đầu khóc mếu ba tiếng, rồi thôi !
...
Trong khi trên các trang báo, trên mạng, trên dòng chảy cuộc đời ... mọi thứ vẫn trôi chảy hoặc lay lắt, hoặc lết lê hoặc mạnh mẽ, hoặc hung tợn ... tất cả vẫn diễn ra theo từng nhịp điệu riêng bất kể tôi tồn tại hay không tồn tại. 
Nơi này người ta bàn về kinh tế suy  thoái, nơi nọ người ta bàn về không khí văn hóa văn nghệ, nơi kia người ta bàn về việc chuẩn bị hàng bán tết ... nơi nào đó người ta bàn về hiến pháp, luật lệ, nghị định, qui ước ... hầm bà lằng từ tinh túy đến cặn bã hổ lốn của đời sống con người ! ... 
Cũng có nơi người ta đang đào xới tìm hiểu về nơi Phật Thích Ca đã từng sống ... rồi có thể nơi nào đó cũng có ai đó đang cố chứng minh rằng Chúa Jesus đã từng hiện diện và sắp tái sinh trên cõi nhân gian để mang đi những kẻ kính Chúa trước khi lũ người diệt vong ! ... 
Mọi thứ đều diễn ra và trôi ra (đâu đó) theo cách nào đó ... chỉ có tôi - không thấy mình tiến thoái ! 
Tôi đứng hình !  



Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Eddie Higgins Trio - Historia De Un Amor

Sáng nay chỉ muốn ngồi nghe nhạc. Chủ yếu nghe giai điệu của Cesaria ... Một buổi sáng êm dịu và buồn !

Cesaria Evora & Kassav - Sodade

Boleros. Julio Iglesias

Julio Iglesias - Historia de un amor

Cesaria Evora Live in Paris (2001) Complete Concert

Cesaria Evora Live D'amor 2004 (Complete Concert)

TANGO TO EVORA, CESARIA EVORA E LOREENA MCKENNIT .wmv

CESARIA EVORA Historia De Un Amor..wmv

Luz Casal y Concha Buika cantan Sombras

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Những mảng tối trong tâm hồn

     Nghe HM kể về những góc khuất tăm tối trong quá khứ với một giọng xót xa ... Ta ngậm ngùi nhớ lại những góc khuất cũng rất tăm tối của mình ! ... Những mảng tối đã khiến một thời con gái vật vã trong u uất khôn nguôi ... rồi đến thời tuổi trẻ sống vội với thời kỳ quá độ của sự giao thời ...! Rồi đến thời kỳ sống thổn thức với những hoài niệm về một đời sắp sửa trôi qua !
     Ta đã làm chi đời ta ? ... Hay ta chỉ là một hạt cát dưới chân cuộc đời. Mặc cho những bước chân vô tình dẫm đạp, hất tung hoặc đi qua không cả một chút nhíu mày ?!

     Hãy xới tung quá khứ một lần ... !
Đủ để ngậm ngùi đốt sạch những uẩn khúc, những đắng cay, những cắn xé tan hoang một thời đã mất !
     Ta dẫm lên than hồng, ta dẫm lên tro tàn và ... ta đi !
...

Nguyệt cầm - Cung Tiến - Thái Thanh

http://www.youtube.com/v/C9cL9hRKQIo?autohide=1&version=3&attribution_tag=Uvjya9QFPEbZ53K4zLhJNQ&autoplay=1&showinfo=1&autohide=1&feature=share

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Không muốn bận rộn !

     Mở FB ra  ... Lướt qua một stt của HM, thấy nàng ghi đơn phương nhớ ... Nhớ ai ? Không biết ! Chỉ chắc là không phải nhớ mình ... Đơn giản là mình chẳng là cái gì cả trong lòng tất cả mọi người biết mình. Mình cũng chẳng có cái gì đặc biệt để người khác phải nhớ đến ! 
     Đóng FB lại . 
     Đời thật chán ! Đúng không ... Đương nhiên là chỉ với tôi thôi ! Còn cả thế gian chẳng ai rảnh để mà chán. Người bận đi làm, người bận chơi, người bận ngủ, người bận kiếm tiền, người bận tiêu tiền, người bận giận hờn, người bận yêu đương, người bận hận thù, người bận si đắm, người bận làm giàu đến chết trên đống bạc, người bận nghèo đói chết trên miếng cơm thừa thiu thối ... Người bận chạy đua với thời gian, người bận đếm thời gian qua giọt cà phê đắng, người bận tranh giành quyền lợi, thế lực, người bận phá hỏng sự nghiệp, tiêu phá tài sản trên chiếu bạc, gái ghiếc ... Người bận sáng tác, người bận thưởng thức, người bận xây dựng, người bận phá đổ, người bận vun đắp, người bận hưởng thụ ... người người bận rộn sống, bận rộn chết ... bận rộn bắt đầu,. bận rộn kết thúc ! ... Chỉ mình tôi ... chán  ! Không muốn bận rộn gì hết ! Ngay cả bận chán !
     
     
     

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Tại sao ?...

Hôm nay tôi lại trở vào blog, thay cho vào FB ... Có nghĩa rằng tôi đang khủng hoảng, muốn lảm nhảm cái gì đó rất ...linh tinh và không muốn người khác đọc thấy !
Chẳng hiểu sao cứ vài hôm tinh thần bình ổn, tôi lại có một cơn tụt dốc thảm hại ! ... Trưa nay, khi anh chào đi làm, tôi bỗng thấy muốn quay mặt đi gào lên một tiếng khùng điên ... "Trời ơi !" ... nhưng tôi đã kịp giữ  lại tiếng gào đó trong lòng và chỉ nói : "Bye !"... Rồi dấu mặt vào gối !
Tại sao có tiếng gào âm thầm ấy !? ... 
Tôi không dành tiếng gào ấy cho anh. Tôi cũng không vì anh mà muốn gào lên như vậy ! 
Rõ ràng ... anh chẳng làm gì khiến tôi buồn, anh chẳng phải đáng chán đến mức khiến tôi trở nên ngao ngán một cách điên khùng như thế ! Anh vô tội !
Nhưng quả thật, tôi đang ngao ngán đến mức muốn lên cơn gào thét, hét la, đánh đấm, đạp đổ bất cứ thứ gì trước mặt ! ...
Trái tim tôi nát nhừ ... vì buồn !
Tâm hồn tôi nát nhừ ... vì buồn !
Cuộc đời tôi ...nát nhừ ! Tôi cùng quẫn, tôi bế tắc, tôi chán nản, tôi thất vọng, tôi ... tôi muốn đổ !
Tôi chẳng còn biết thế nào nữa ! ... Tôi mệt mỏi lắm rồi !
Trái đất ơi !

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Sao người ta nói tiếng yêu dễ dàng đến thế ?

     Tôi ngạc nhiên khi thấy nhiều người nói tiếng yêu rất dễ dàng !
     Có vẻ như tiếng đó phát âm dễ ? Hay đó là một câu dễ lay động lòng người hơn cả ? ...
     Ai chẳng thích yêu, ai chẳng thích được yêu ? Tôi cũng thế mà, phải không ?
     Không đâu ! ... Giống như trẻ tự kỷ, tôi co rúm mình trước những lan tỏa của thế giới chung quanh. Tôi cụm người trong chiếc kén, rúm ró nhăn nhó, đau đớn trằn mình chịu đựng nỗi cô đơn lạc loài của mình trong chiếc vỏ kết bằng tinh chất trong cơ thể mình ! Tôi không sẵn sàng đón nhận sự "thuần dưỡng" của một đối tượng nào đó như con cáo của Saint Ex trong "Le petit Prince", tôi cũng không sẵn sàng mở lòng mình ra để cho và nhận những cảm xúc đơn giản trên con đường mỗi ngày tôi đi qua. Tôi đóng cửa với thế gian, lạnh lùng ngồi vào bóng tối, ôm nỗi cô đơn trong vòng tay và lặng lẽ chịu đựng cơn đau của muôn vàn khát khao khôn thỏa ! ... 
     Tại sao ? ...
     Sẽ có câu hỏi tại sao cho tôi. 
     Sẽ có những câu bình phẩm về một thái độ sống bất hợp tác đầy tính tự ti, hẹp hòi, rúm ró, mặc cảm hay nói một cách khác ... hệt như một kẻ tự kỷ !
     Tôi chẳng muốn trả lời ! 

     Chỉ là ngạc nhiên sao có nhiều người nói tiếng yêu dễ dàng như húp cháo !
     Hay vì người ta dễ dàng yêu như dễ dàng húp cháo ?
     Hay vì người ta thấy nói một tiếng yêu chẳng mất gì mà còn được nhiều thứ cho mình ?
     Hay vì người ta nói mà khộng hiểu mình đang nói gì ?
     Còn tôi. Tôi chỉ yêu ... yêu cháy ruột cháy gan, yêu bầm đau dằn vặt, yêu bức bối tím tái, yêu ngất ngường khùng điên ... mà vẫn không dễ dàng nói - Không dễ dàng nói tiếng yêu

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Buổi sáng

     Mở trang FB, thấy HM xuất hiện với mấy stt mới. Đọc xong tất cả những comt của thiên hạ trên stt của HM, lướt qua tất cả những stt của thiên hạ khác ... nhấn like 2 cái .Xong !
     Mặc dù HM viết hay, thiên hạ cũng lắm điều để gõ phím ...nhưng lòng mình thì trống ! Trống như căn nhà hoang ! ...
    Hình như tôi đang đào mồ chôn mình !

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Biển và Tôi - Một tâm hồn - hai thực thể

Độc thoại - VTX

     Một vài lần người bạn trẻ hỏi tôi ..."Dạo này có viết gì không ?" ... Thường tôi cười trừ. Không thì viện một vài lý do nào đó. Những lý do có vẻ không đủ biện minh, lý giải gì sất ! Người bạn trẻ sau khi đả phá tuốt tuồn tuột mọi nguyên nhân đưa đến cái sự không viết gì của tôi, đã kết luận tôi không đủ đam mê, ham thích viết lách ! Đơn giản với cô ấy là khi người ta thật sự thích một điều gì đó tất yếu sẽ có cách để thực hiện.
     "Phải chi đừng có ruồi !" ... Tôi trích dẫn một câu của A.N. 
     Chẳng phải để "minh họa" cho thái độ của mình trong việc "Viết hay không viết " Mà vì tôi thấy mình đúng là một người : "Thế gian không thể không có ruồi" nên tôi chẳng làm được cái tích sự gì cho đời tôi !
     Nhảm thật !
     
     -Thế thì mở blog để làm gì ?
     -Có lẽ muốn quẳng những truyện ngắn còn sót lại trong máy vào blog, cho một ai đó vô trình đọc được và công nhận sự tồn tại của cái tên Vũ Thiên Xứng !
     -Công nhận hay không công nhận có gì khác ?
     -Cảm thấy cái tên cũng là một vật thể sống. Nếu không đặt nó vào dòng chảy thời gian, nếu không ai nhìn thấy, có nghĩa nó không tồn tại, nó sẽ chết !
     -Nó sống hay chết có khiến thế gian này đổi khác không ?
     -Hoàn toàn không !
     -Vậy chỉ là một sự vận động vô nghĩa !
     -Sự vô nghĩa với số đông không quan trọng ! Sự vô nghĩa với chính tôi mới quan trọng !
     -Cái "tôi" đó chẳng phải đã chết ngủm từ lâu ?
     -Đã có lúc tôi bóp chết nó ! ...Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn hồi sinh ! Như một con ma đói ... cô đơn và đầy khao khát !
     -Một con ma thì chẳng thể đầy đủ xương thịt để tồn tại trong áng sáng mặt trời. Sự hồi sinh đó không có ý nghĩa gì hơn một ý niệm bất khả thi !
     -"Một ý niệm bất khả thi" cũng vẫn là "một sự tồn tại" trong thế giới huyễn hoặc của tâm hồn !
     -Sao không quyết tâm vượt lên sự bất khả thi để hồi sinh thực sự cho con ma đói khát đó ?
     -Tôi nhìn thấy con ma tội nghiệp lượn lờ trong bóng tối tâm hồn mình, ôm trong đôi cánh gẫy quá nhiều nỗi khát khao khôn thỏa ! ... Nhưng ... tâm hồn tôi đang ngập chìm trong vô vọng bản thân, trái tim tôi đang ngột ngạt trong sự kềm tỏa của số phận ...!
     -Phải biết đấu tranh với số phận để giành lấy sinh tồn cho tâm hồn ! Đừng biện giải cho thái độ biếng nhác phản kháng hay nỗi bất lực hèn kém ! ... Tấm chắn nào cũng có thể sụp đổ trước sự vùng vẫy quyết liệt của con vật khát sống ! ...
     -Có lẽ nào tôi thực sự mất khả năng phản kháng ...hay tôi chỉ là một con vật đã cạn khô ý chí khát sống ? 
     -Hãy vùng vẫy, hãy sửng cồ, hãy giật lửa từ nguồn sống vĩnh cửu để hồi sinh cho con ma đói khát ! ...
     -...

Con ma đói khát đang cắn cổ tôi đòi uống máu để hồi sinh  !
     



Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Truyện ngắn : Hành Hương (BC)

HÀNH HƯƠNG

                                                                                                                               VTX

      Tôi chọn cho mình chuyến hành hương lên núi, với quyết tâm giũ bỏ mọi đau khổ, phiền muộn vì chuyện yêu đương với Phan, người đàn ông không thuộc về bất cứ người đàn bà nào, tất nhiên cả tôi. Phan đẹp trai, quyến rũ và quan trọng hơn cả : anh thực sự tài năng. Những ưu điểm vượt trội của một "famous designer" biến Phan thành một tay "sát gái" có hạng. Tuy nhiên, ưu điểm cũng khiến Phan trở nên kiêu ngạo và vì sự kiêu ngạo anh hóa ra tầm thường ! Nhưng khổ nỗi, như mọi người đàn bà kia, tôi cũng bị sự tầm thường đó quyến rũ !
      Tình yêu đến với tôi như một cơn lốc xoáy, cuốn phăng mọi trật tự, bình yên ! Những ngày đầu, Phan săn tôi như thú dữ săn mồi. Phan chặn mọi ngả đi về, giật sập và triệt tiêu mọi tường chắn quanh tâm hồn khép kín của tôi. Phan lùa tôi vào vòng tay tình yêu, mơn trớn, phủ dụ, nâng niu trái tim tôi như của báu bắt được, cho tôi thăng hoa, cho tôi chấp chới trong cảm xúc mãnh liệt ...và phản bội tôi không lâu sau đó ! Một buổi tối mưa như trút nước, tôi lội trong nỗi nhớ quắt quay và nước ngập, đến đẩy cánh cửa phòng ngủ khép hờ trong căn hộ của Phan mà tôi có chìa khóa. Adam Phan của tôi và một nàng Eva xa lạ đang nằm tênh hênh hút thuốc trên giường. Tôi quay vội đi như chạy qua rất nhiều con đường, vào một Karaoke ngồi hát suốt đêm. Bốn giờ sáng, tôi về trả phòng thuê, quăng simcard vào thùng rác, xách túi về quê, không để lại một địa chỉ hay tin nhắn nào. Những ngày đó, nghe một cô bạn cùng công ty kể lại, Phan sục sạo tìm tôi. Nhưng chỉ được một tháng, Phan không tìm nữa. Tôi trở về, đầu quân vào một công ty mới, bình thản sống. Phan cũng bình thản tiếp tục chuyện yêu đương với những cô gái khác.
      Mọi sự bình thường trở lại, hơn mong đợi. Tôi lạnh lùng đi qua Phan trong một quán cafe quen. Chúng tôi lạnh lùng đi qua nhau ... nhưng sự thật trái tim tôi thủng lỗ chỗ và tứa máu ! Những vết thủng nhức nhối một câu hỏi :"Có hay không, tình yêu thực sự trong trái tim người ?" ... Bất kể câu trả lời, nỗi đau ngu ngốc cứ nhá răng gặm vào tim ! Giận mình, đấm tay vào ngực tự vấn vài ba lần không xong, tôi chọn giải pháp tìm đến ngôi chùa trên núi này tìm lời giải cho mình. Hay nói một cách khác, tìm một chút bình an cho trái tim đau. Nhưng nói cho cùng ... đau gì chứ ? - Đau vì thất tình - một điều bình thường như thế ? 
x       x
x
      Tôi gặp anh khi vừa leo hơn 2000 mét đường dốc và 100 bậc thang lên chính điện của ngôi chùa trên núi. Thấy tôi gần như đổ ập xuống đất, tay ôm ngực, hổn hển.. Anh buông ngay hành lý, chạy vội đến đỡ ngang người tôi :" Cô sao vậy ? ...Cần tôi giúp gì không ?" Há hốc mồm thở dốc như bò rống, tôi khoát vội tay ...:"Không...không...sao, ...chỉ...cần...thở !" Anh nhìn, ái ngại không nỡ bỏ đi. Tôi tuột balô ra khỏi vai, vuốt mái tóc bết mồ hôi, ngồi bệt xuống đất nhắm mắt cố điều hòa hô hấp bằng những hơi thở sâu. Một lúc sau, mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy anh vẫn còn đứng đó, tôi ngượng nghịu cảm ơn anh rồi đứng dậy, hòa mình và dòng khách hành hương.
     Toàn cảnh chùa nằm trên sườn cao của ngọn núi. Ngoài chùa trên, chùa dưới, chùa hang, còn có nhiều tượng Phật rải rác khắp khuôn viên. Ấn tượng nhất là tượng Phật Thích Ca nhập niết bàn rất lớn, nằm tựa lưng vào rừng cổ thụ gần đỉnh núi. Tôi đứng lặng người rất lâu chiêm ngưỡng vẻ bình yên của gương mặt Phật ...(vẻ bình yên mà một kẻ bướng bỉnh, u tối, tâm tư nhiễu loạn như tôi khó có thể đạt được ngay cả trong giấc ngủ). Sau khi khám phá hết núi rừng, chùa chiền, hang động; tôi chọn một gốc cây bằng lăng to đùng đầy bóng mát, quẳng ba lô xuống, trải áo mưa nằm. Thật thư giãn ! Vừa nhá ổ bánh mỳ mềm oặt, tôi vừa nhá luôn những nỗi phiền muộn bằng cách ngốn ngấu một cuốn tiểu thuyết dày cộp ...
      Gấp sách lại, trời đã về chiều. Tôi đứng dậy vác balô đi xuống chùa. Chiều trên núi tàn mau, sương là đà ôm kín những thân tùng, giăng khắp sườn núi, lãng đãng tràn xuống thung lũng mênh mông trước mắt.
Cả thung lũng trắng xóa như chiếc thảm bông gòn khổng lồ. Ngạc nhiên đến sững sờ, tôi bước ra sân chùa, đi dọc theo hàng kiểng và những gốc tùng, đi như mộng du vào sương, thẩm thấu vào sương. Dang tay, ngả người về phía trước, tôi mơ hồ thấy mình bay, lượn trong sức nâng của gió, trong sự êm ả, mềm mại huyền ảo của sương. Những phiền muộn, những nỗi đau chợt nhẹ tênh, vô trọng lượng thoát nhanh khỏi hình hài ...Cảm giác sắp hòa tan vào không gian, trôi tuột trên những ngọn cây mờ ảo, trải dài từ trên cao xuống tận thung sâu trước mắt khiến tôi thấy ớn lạnh ! Lạnh từ những ngón tay chạy vào tim. Một cơn rùng mình cho nhớ lại chứng viêm họng mãn tính. Run rẩy, cô đơn và yếu ớt như một nàng cún con đi lạc, tôi lập cập xỏ tay vào chiếc áo jacket ...
      "Cô không vào ăn cơm ?" Tôi giật mình khi anh từ trong màn sương bước ra ...Nhận ra người đàn ông đã đưa tay giúp đỡ mình buổi sáng, tôi gật đầu chào anh. - "Ai ăn cũng được sao ?" - "Cơm chùa mà, cốt để phục vụ bá tánh. Cô chưa ăn cơm chùa bao giờ ?" - "Thú thật, lần đầu tiên tôi đi chùa. Tôi chưa từng ăn cơm chùa, cho đến việc tối nay ngủ ở đâu tôi cũng chưa biết !" Anh bật cười, giọng cười như rung màn sương :"Cô thật lạ lùng ! Chưa biết Phật đã định tìm niết bàn. Chưa từng đi chùa đã định ngủ chùa ! ... Thôi được, bây giờ cô có muốn biết cơm chùa là thế nào không ? Đi theo tôi !"... Anh nắm tay tôi, tay kia quàng cả balô của tôi vào vai, kéo đi.
      Nhà ăn là một gian phòng rộng, đã lên đèn với bàn ghế đủ cho cả trăm người ăn và một gian bếp lớn chất đủ thứ lương thực do bá tánh đem đến. Có lẽ đã quá giờ cơm chiều, nên chẳng thấy ai ngoài một vị sư trung niên (có lẽ là sư trụ trì) đang ngồi trước mâm cơm chay. Ông không ngạc nhiên khi thấy anh bước vào cùng tôi : "Mời thí chủ dùng bữa cơm đạm bạc với chùa." Tôi ngượng ngập chắp tay cúi đầu chào, hơi lạ lùng khi thấy vị sư trực tiếp mời mình dùng bữa. Trong lúc ấy, anh tự nhiên đến chạn lấy chén, đũa. Một ni cô lớn tuổi bước vào, đem thêm đĩa trái cây :" Thí chủ chắc chưa bao giờ dùng cơm chay ? Hôm nay dùng thử xem người ở chùa ăn uống thế nào." ...Chẳng hiểu sao mình có vẻ được biệt đãi, nhưng bao tử đang réo lên vì từ sáng chỉ toàn gặm bánh mỳ, tôi ngồi vào bàn cầm đũa gật đầu mời chào một lượt, thoải mái chén ngay một bụng no căng.
      Sau bữa cơm chay ngon kỳ lạ, trò chuyện với sư cô xong tôi còn được vị sư trụ trì mời ra sân chùa ngồi uống trà. Đã 9 giờ tối. Đêm cô đọng. Ngọn đèn vàng trên hiên hắt xuống một vầng sáng lẻ loi giữa trời sương huyền ảo. Những người hành hương ở lại qua đêm nằm ngồi rải rác trên các bậc thềm, trên những tấm chiếu, tấm phản trong khu nhà nghỉ dành cho khách thập phương. Ngoài sân chỉ có vị sư trụ trì, anh và tôi ngồi quanh chiếc bàn đá dưới gốc tùng với ngọn đèn dầu, bình thủy, ấm trà nóng, mấy chiếc tách sứ và một đĩa kẹo lạc. Trăng lên mờ ảo sau màn sương, cây cối đắm chìm trong vẻ tĩnh lặng lạnh lẽo. Tôi ngồi thụt sâu trong lớp áo khoác và tấm chăn dày anh vừa đem ra, lắng nghe giọng anh và thầy trụ trì trò chuyện. Đến lúc này, tôi mới biết anh là em ruột của thầy vừa từ quê ra thăm. Dường như vị sư đã hiểu lầm mối quan hệ của tôi và anh. Ông đâu ngờ, tôi còn chưa biết tên anh !
      Cạn bình trà, vị sư nhường không gian cho chúng tôi vào tụng kinh. Ông vừa đi khuất, anh và tôi rơi ngay vào im lặng. Cả một trời sương bao quanh chỗ anh và tôi ngồi, ánh sáng vàng vọt từ nguồn thủy điện trên núi chỉ đủ soi một phần khuôn mặt xương xương, một vành môi mạnh mẽ và ánh mắt sâu thẳm đang nhìn tôi lặng lẽ. Trong bóng tối, tôi cũng biếng nói, co chân ngồi khoanh tay trên đùi, gác cằm lên đầu gối; bất động quan sát anh, như một con thú nhỏ núp trong bóng tối canh chừng sự đột nhập của khách lạ. Rất lâu ... tôi sắp ngủ gật anh bỗng cất tiếng : -"Cô đã hết buồn chưa ? Tôi ngóc đầu dậy, giương mắt nhìn anh : "Sao anh biết tôi buồn ?" - "Chỉ nhìn khắc biết !" - "Trông tôi ủ dột lắm sao ? ...Chắc giống một con ngố thất tình, xách bị đi lang thang ?" - "Thì ...cũng có vẻ như vậy !" - "Thế ... anh có thất tình bao giờ chưa ?" - "Tôi à ?...Chuyên gia đấy ! ... Tôi đã từng yêu đến điên, từng thất tình đến tự tử, nhiều lần !" - "Sạo ! (Tôi buột miệng !) Nhìn cái mặt anh sắt đá thế kia, thất tình gì nổi !" - "Tại cô không biết đấy thôi, tôi yếu đuối hơn cô nhiều. Khi thất tình tôi chẳng còn chút sức lực nào để leo núi suốt 2 giờ và cũng không đủ can đảm ngủ lại đêm trên một ngôi chùa trên núi mà trước đó chưa từng đến bao giờ !" Tôi nóng bừng mặt - "Đùa chút thôi !" ... Anh từ tốn châm thêm nước từ bình thủy ra ấm, rót cho tôi một tách trà nóng, trầm giọng : "Tôi chắc là cô đang trải qua thời gian tự nhìn lại mình, để sau đó chọn một hướng đi mới... Tôi cũng đã có hơn một lần như thế, nên mới nhìn thấy cô tôi đã cảm nhận được ngay !"
      Tự nhiên tôi thấy dễ chịu. Bị một người xa lạ nhìn thấu suốt, cái cảm giác không dễ chấp nhận, nhưng lại diễn ra trong khung cảnh huyền ảo của đêm trăng rằm mịt mờ sương giăng, dưới gốc cây tùng già, cùng một người vẫn còn xa lạ với cái giọng trầm trầm nho nhỏ và đôi mắt nhìn sâu thẳm ...! Cái cảm giác dễ chịu thật kỳ lạ ! Cảm giác an toàn tuyệt đối, tin cậy trao gởi. Như thể ta đang kể lể với gió, thầm thì với bóng đêm mà không sợ bị bóc trần, bị lăng mạ, bị chế nhạo ... -"Trước kia, sau lần thất bại trắng tay vì sự phản bội của một người đàn bà và người bạn nối khố, tôi đã nhảy xuống sông tự tử với ý nghĩ tìm cho mình một sự giải  thoát !" - "Anh đã tìm thấy ?" - "Không, tôi bơi giỏi quá ! Và cũng chẳng tìm thấy gì ngay cả khi cố trầm mình xuống đáy sông. Chỉ bức bối thêm !" - "Anh làm gì sau đó ?" - "Tôi về rừng làm lâm tặc...cô không tin ?... Tôi còn đi đào vàng nữa. Đã từng lang thang suốt những cánh rừng từ Xuyên Mộc lên tận Đồng Hới, đã từng chết đi sống lại giữa rừng năm lần bảy lượt ...vì gì hả ? Vì sốt rét, tranh vàng, cướp gỗ, giành gái ..., đâm chém người và ... người đâm chém mình !" ... - "Anh mất bao nhiêu năm với những việc ấy ?" - "Sao cô không hỏi bây giờ tôi còn sống như thế không ?" - "Tôi thấy anh chẳng có vẻ gì là người đã từng một thời giang hồ !" - "Tôi trở về đời thường mới hơn một năm nay thôi !" - "Thật khó tin ! ...Cái gì đã làm anh thay đổi nhanh như vậy ?" - " Chính nhờ ngôi chùa này và sư trụ trì, anh ruột của tôi. Mười lăm tháng trước, tôi bị đàn em truy sát suýt chết, lết về nhà cha mẹ giữa đêm khi anh tôi đang về thăm nhà. Ông đã chữa lành vết thương xong đem tôi về ngôi chùa này, bắt ăn chay, chẻ củi, leo núi, gánh nước, đọc sách Kinh... Thời gian qua đi, tôi lắng lúc nào không hay. Đến khi nhận thấy tâm tư tôi đã bình ổn, không còn xao động với quá khứ, kỷ niệm ...ông mới trả tôi về lại quê, tìm việc làm. Thỉnh thoảng, nhớ ông, nhớ Phật, nhớ núi, tôi lại tìm đến đây sống với ông vài ngày." - "Sau những việc ấy, tôi nghĩ anh nên đi tu luôn là phải !" - " Tôi cũng định thế, nhưng ông không cho. Ông bảo tôi chưa đủ cơ duyên với Phật ! " - "Bây giờ anh đang làm gì, sống với ai ?" - "Tôi đang làm kiểm lâm (có lẽ để chuộc tội với rừng) và vẫn ở chung với cha mẹ " ...
      Cứ thế, suốt đêm chúng tôi ngồi bó gối trên ghế đá thì thầm kể chuyện đời cho nhau nghe. Những câu chuyện ly kỳ trong thời gian anh lăn lộn trên chốn giang hồ, những câu chuyện mang hơi hướm xã hội đen trên những bãi vàng, những thửa rừng đen tối với niềm vui khốc liệt, nỗi buồn ngập ngụa bên những người đàn bà đẹp thoắt đến rồi đi trong cuộc đời sóng gió. Tôi cũng kể cho anh nghe về tôi, về ba mẹ, về những người bạn tuổi thơ ở quê nhà và về cả chuyện tình của mình, một chuyện tình mà bây giờ tôi bỗng nhận ra nó rỗng tuếch và nhạt nhẽo đến chán ngấy !
      Buổi sáng. Tôi tỉnh dậy trên ghế đá khi tiếng chim rừng đâu tiên ríu rít trên ngọn tùng. Anh đang châm trà. Bình trà nóng tỏa hương thơm lừng. Tôi ngượng nghịu dụi mắt, thò đầu ra khỏi tấm chăn và phát hiện trên vai mình không chỉ một mà đến hai tấm chăn dày.-"Tôi ngủ từ bao giờ nhỉ ?" Anh cười nhẹ : "Cô chỉ mới ngủ khoảng ba tiếng thôi !" - "Anh không ngủ à ?" - "Tôi thức đêm quen rồi ! Cô đi rửa mặt cho tỉnh, tôi vào bếp làm chút gì ăn sáng." Tôi đứng dậy, vươn vai mấy cái cho giãn gân cốt rồi cùng những khách thập phương khác thu dọn chăn mền,  xong ra hồ nước rửa mặt làm vệ sinh. Buổi sáng trong trẻo đến mức tôi cảm thấy phấn chấn, chỉ muốn chạy và hít thở cho đầy phổi bầu không khí tinh khiết mà ở thành phố chẳng bao giờ cảm nhận được. Nghĩ là làm. Tôi đi ra khỏi khuôn viên chùa, bắt đầu chạy bộ . Leo dốc, trèo lên chỗ tượng Phật, rồi len lỏi lên cao ...qua những hang nhỏ, hốc đá, khe suối ...Cuối cùng, tôi đứng giữa rừng cổ thụ trên đỉnh núi, vươn vai hít thở thật sâu và phấn khích hét lên một tiếng "Ki ...ai !" ... Thật đã đời !
      Chưa bao giờ tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái đến thế ! Tự nhiên thấy buồn cười cho cái lý do khiến mình phải chọn cách bò hơn 2000m lên núi (thay vì đi cáp treo) để tìm lãng quên ! ... Nhưng, nếu không bò lên núi, sao có được khoảnh khắc tuyệt vời này ? - "Ừ nhỉ !" Tôi tự thiết lập cuộc đối thoại với bản thân, gật gù với những điều lý thú vừa phát hiện về chính mình, rồi khoái trá lăn ra đất cười sằng sặc ! ... Thì ra, chân tướng của mọi vấn đề đều tự tâm mà ra ! ..."Tình do tâm ta mà sinh. Có khi tình mất mà tâm còn động vọng. Đến khi tâm bình an thì tình kia cũng vừa đoạn nỗi !"... (những câu này mình từng nghe ở đâu nhỉ ...?) Ôi dào ! ...Nghe đâu mà chẳng được. Quan trọng là bây giờ chợt thấm một câu nói mà trước kia chỉ nghe qua rồi quên ! Bò toài trên đất cười đến chảy nước mắt, năm phút sau tôi mới phát hiện mặt đất đẫm sương và quần áo đã lấm lem ! Mặc kệ, tôi đưa tay quẹt nước mắt chẳng hiểu thực sự do khóc hay cười và nằm lặng im nghe tiếng ban mai vươn mình trên những ngọn cây. Bao nhiêu tán cổ thụ vươn tay đan chặt vẫn không ngăn được những tia nắng đầu tiên lọt qua khe lá. Ánh nắng nhảy nhót như chân chim trên cành, lanh chanh kéo vệt xuống chân rừng, tựa vũ khúc khởi đầu của một ngày mới, khỏe khoắn và trong vắt !...
      Tôi quay lại chỗ anh ngồi với ấm trà buổi sáng. Anh đang đọc sách, ngửng đầu cười khi nhìn thấy quần áo tôi lấm lem đất. - "Trông cô đã khác lắm, so với hôm qua." - "Nhờ anh đấy !" Tôi ngồi xuống, tự rót một tách trà cho mình. -"Nhờ tôi ư ? ...Không, chính cô tự thoát. Tôi chỉ là người chứng kiến!" ...Tôi uống một ngụm trà nóng, cảm giác ấm áp len đến tận trái tim, rồi khẽ lắc đầu, không tranh cãi. Anh đứng lên đi vào bếp bưng ra một tô cháo chay. Tôi chẳng khách sáo, sì sụp chén sạch và phấn khởi tuyên bố chưa từng ăn cháo nào ngon hơn thế ! Khoảng 9 giờ sáng, tôi chuẩn bị rời chùa. Vị sư trụ trì sau buổi đọc kinh cũng bước ra tạm biệt. Ông tặng tôi một quyển kinh, vị ni già tặng một bọc thuốc nam trồng trên núi chữa chứng viêm họng kinh niên và anh tặng tôi một nụ cười lặng lẽ. Tôi chia tay anh ở cổng cáp treo, không nhìn lại vì không muốn thấy vẻ thoáng buồn trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
      Khi đã yên vị trên xe đò, tôi mới sực nhớ chúng tôi chưa hề hỏi tên nhau ! - Nhưng có hề gì ! ... Núi vẫn còn đó, chùa vẫn còn đó và chắc chắn ... Phật vẫn còn đó ! ...
                                                                                                               
                                                                                                            Vũ Thiên Xứng


Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

TRuyện ngắn : Giám đốc trẻ


GIAÙM ÑOÁC TREÛ

            Gaõ ngoài moät mình trong phoøng laøm vieäc. Khoâng gian im laëng noåi roõ tieáng maùy laïnh rì raàm. Moät con thaïch suøng taëc löôõi nuoái tieác thôøi hoaøng kim beân caïnh böùc tranh laäp theå, moät con giaùn ngo ngoe boä raâu thaáp thoûm toan tính lao qua gaàm baøn ñeå chui vaøo gioû raùc troáng khoâng. Gaõ gaùc hai chaân leân baøn, ngöûa coå thaû khoùi thaønh voøng troøn. Maûng khoùi quaån quanh, roài chaäm chaïm leâ mình ra loái cöûa vaøo ñang môû heù. Giôø naøy nhaân vieân ñaõ veà heát, chaúng coøn ai kheùp caùnh cöûa hoä giaùm ñoác, cuõng chaúng coøn tieáng goõ ruït reø naøo khuaáy ñoäng söï tónh  mòt trong phoøng laøm vieäc cuûa giaùm ñoác treû chöa vôï.
             Vaø vì chöa vôï, neân luùc naøo giaùm ñoác cuõng ôû lyø taïi vaên phoøng coâng ty haàu nhö taát caû nhöõng buoåi chieàu. Ñeå veà nhaø, döôøng nhö quaù sôùm. Theá naøo meï gaõ cuõng hoûi han lung tung vieäc ôû coâng ty, chöa keå vieäc caät löïc nhoài nheùt ñuû thöù cuûa ngon vaät laï vaøo khoang buïng ñaõ hôi troøn cuûa gaõ. Ñeå lang thang treân nhöõng con ñöôøng, thì gaõ ñaõ ngaùn ngaáy caûnh nhích chieác xe töøng taác moät, giöõa caùi naéng haàm haäp cuûa maët nhöïa toûa leân trong giôø tan taàm keït cöùng. Ñeå taáp vaøo moät quaùn xaù naøo ñoù, ñoàng ñoàng beân taùch caø pheâ hay taøo lao vôùi vaøi ba con ngöôøi maët maøy ñoû gay beân moùn laåu boác khoùi vaø nhöõng lon bia thì gaõ khoâng coøn höùng thuù.
                Gaõ ñaõ qua taát caû nhöõng kieåu gieát thôøi gian aáy. Thaäm chí ñoâi khi gaõ cuõng ñeán quaùn bia oâm vôùi vaøi anh ñoái taùc saëc muøi xoâi thòt, hoaëc coù luùc “nhaát daï ñeá vöông” cho bieát nhöõng moái quan heä naëng tính ñoåi trao. Keát quaû gaõ ñaõ coù chuùt oai veä hôn vôùi soá ño ñaùng keå cuûa caùi buïng, maëc duø tröôùc kia cuõng ñuû ñeïp trai vôùi thaân hình cao lôùn vaø caùch aên maëc khaù laø thanh lòch. Vaø vì khoâng phaûi chæ thuaàn tuùy laø moät keû ñi baèng ñaàu goái leân gheá giaùm ñoác hay hoaøn toaøn baùn chaùc löông taâm ñeå giöõ gheá thuû tröôûng, neân ñoâi khi gaõ cuõng caûm thaáy chaùn chöôøng trong cuoäc ñua danh voïng. Daãu gì gaõ vaãn coøn treû, chæ môùi nhænh hôn ba möôi chín moät vaøi thaùng. Coøn traùi tim gaõ, tuy khaù moûi meät vì nhöõng cuoäc tình khoâng coù keát quaû cuõng vaãn laø traùi tim cuûa moät chaøng trai (tuy hôi giaø)  chöa vôï ! Neân noù chöa chai ñaù gì laém; vaãn coøn ñoâi khi bieát boàn choàn, nao nöùc hay baên  khoaên, öu tö vì nhöõng xuùc caûm cuïc boä hoaëc noãi buoàn ñau naøo ñoù quanh ñôøi, do gaõ voâ tình taùc ñoäng hay gaõ tröïc tieáp gaây neân.
                Noãi öu tö chieàu nay cuûa gaõ, xoay quanh vieäc kyù duyeät hay khoâng kyù duyeät tôø ñôn xin nghæ vieäc cuûa coâ thö kyù rieâng…Leõ ra gaõ chaúng phaûi nghó  ngôïi chi nhieàu. Bôûi thö kyù baây giôø thì oái caû ñaáy ! gaõ chæ caàn cho ñaêng moät maåu tin tìm ngöôøi ba möôi chöõ trôû laïi treân muïc rao vaët thì ngay taép löï caû nuùi hoà sô xin vieäc chaát ngoän treân maët baøn. Caû thaùng nay, ngaøy naøo gaõ cuõng coù  moät hai côn giaän ñieân vì nhöõng vieäc laøm tuøy tieän cuûa coâ naøng ! Thaäm chí coâ coøn daùm ñoái ñaàu caõi coï tay ñoâi vôùi gaõ ! Cöù nghó ñeán veû maët haát haát ñaày kieâu ngaïo cuûa coâ, gaõ chæ muoán ñaïp moät phaùt thaät ( ? ) löïc vaøo chieác gheá tröôùc maét cho noù baén vaøo töôøng môùi ñaõ côn töùc giaän khuøng ñieân trong caùi ñaàu roái nuøi !
                Khoán thay ! Gaõ chaúng theå laøm baát cöù haønh ñoäng gì, ngay caû vieäc kyù phaét moät chöõ ngaén nguûi vaøo tôø ñôn xin nghæ vieäc cuûa “ñoái thuû” cuõng khoâng xong !
                Gaõ chöa bao giôø gaëp  moät ngöôøi phuï nöõ cöùng ñaàu cöùng coå nhö coâ naøng naøy ! Chæ môùi hai möôi laêm tuoåi, moät maûnh baèng cöû nhaân kinh teá trong tay, moät nhan saéc treân trung bình tí  chuùt - vaäy maø ñoâi maét môùi ñaùng sôï laøm sao moãi khi coâ naøng tröøng leân nhìn thaúng vaøo ai ñoù; coäng vôùi caùi traùn doà vaø ñoâi moâi mím chaët moãi khi töùc giaän cöù nhö choïc vaøo ngöôøi ñoái dieän, khieán ngöôøi ta luoân caûm thaáy thoán ñau vaø nhoät nhaït khoâng daùm nhìn traû !
                Xöa nay, gaõ voán chæ thích nhöõng phuï nöõ coù thaân hình hoaøn haûo vaø moät veû ñeïp röïc rôõ, hôn laø caùc coâ gaùi mình haïc xöông mai. Theá maø laàn ñoù gaõ bò ñoâi maét daøi hôi xeách, mang veû ñeïp kyø laï cuûa coâ gaùi maûnh mai kieåu Laâm Ñaïi Ngoïc (moät nhaân vaät trong Hoàng laâu moäng) thu huùt ñeán queân caû nhöõng tieâu chuaån toái thieåu ñeå choïn thö kyù rieâng – ít ra phaûi ñeïp loäng laãy, cao treân 1,65 meùt, thaân hình caân ñoái, hai baèng ñaïi hoïc, coäng vôùi khaû naêng löu loaùt tieáng Anh, gioûi vi tính vaø naèm trong côõ tuoåi 22-30. Coâ naøng chæ ñaït côõ tuoåi vaø khaû naêng vi tính. Tieáng Anh taïm goïi laø khaù, chæ coù moät baèng ñaïi hoïc, thaân hình quaù maûnh mai, nhan saéc khoâng theå goïi laø röïc rôõ vaø hôi nhoû beù vôùi chieàu cao khieâm toán 1,51 meùt ! AÁy theá cuoái cuøng coâ ñaõ ñaùnh baït  10 ñoái thuû cuøng ñöôïc döï phoûng vaán tröïc tieáp vôùi giaùm ñoác, ñeå nghieãm nhieân trôû thaønh thö kyù rieâng cuûa gaõ.
                Gaõ cuõng khoâng bieát “ma ñöa loái, quyû daån ñöôøng” theá naøo maø gaõ laïi choïn coâ naøng…Trong khi ñoù chín coâ kia tuy chæ coù vaøi naøng coù hai baèng ñaïi hoïc vaø khaû naêng löu loaùt Anh ngöõ, nhöng coâ naøo cuõng ñaït tieâu chuaån ngöôøi maãu hoaëc côû “trieån voïng ñieäu aûnh”. Hoâm aáy coâ naøng khoâng trang ñieåm, chæ maëc moät chieác vaùy traéng meàm maïi vaø ñoâi saêng-ñan xinh xaén döôùi chaân. Troâng coâ raát giaûn dò nhöng quaû thaät  khoâng phaûi laø khoâng quyeán ruõ. Coù leõ söï khaùc bieät aáy khieán coâ boãng noåi leân treân nhöõng nhan saéc phuø hoa maø gaõ ñaõ töøng coù trong ñôøi. Coâ nheï nhaøng, trong suoát, thoâng minh. Chæ coù theá ! Vaø coâ ñaõ chieán thaéng.
                Coâ luoân laø keû chieán thaéng ! Sau khi laøm vieäc vôùi nhau gaàn moät naêm, gaõ ñaõ qua thaám thía noãi thaát baïi cuûa mình tröôùc oâ gaùi maûnh mai aáy ! Ban ñaàu, haàu nhö trong baát cöù vaán ñeà gì, coâ cuõng coù khaû naêng thuyeát phuïc gaõ nhaän ra caùi lyù maø coâ ñöa ra hoaøn toaøn ñuùng. Sau ñoù thì coâ khoâng caàn quaù khoù ñeå taùc ñoäng leân moïi quyeát ñònh cuûa gaõ. Thöïc ra, vôùi vai troø moät thö kyù giaùm ñoác thì ñieàu aáy laø quaù thích hôïp. Nhöng vaán ñeà khoâng chæ ôû keát quaû coâng vieäc maø coøn laø tính caùch !  Xöa nay gaõ ñaõ quen ra leänh vaø ñöôïc phuïc tuøng gaàn nhö voâ ñieàu kieän bôûi caáp döôùi. Töø ngaøy coâ naøng veà döôùi tröôùng, gaõ boãng khoâng nhaän ra mình. Chaúng nhöõng khoâng theå ra oai vôùi caùi daùng thanh maûnh beù nhoû aáy, gaõ cuõng khoâng chöùng toû noåi caùi ñaàu cuûa mình cao hôn naøng ñuùng hai taác röôõi ! Nhieàu hôïp ñoàng ñaõ ñöôïc kyù hoaëc huûy boû töø nhaän ñònh cuûa coâ naøng. Vaø gaõ khoâng theå phuû nhaän öu ñieåm cuûa coâ, cuõng nhö khoâng deã daøng chaáp nhaän söï töï tin ñeán deã gheùt cuûa coâ moãi khi baøn baïc coâng vieäc. Nhöng duø chaáp nhaän hay khoâng, lyù trí vaãn thaéng loøng töï kieâu cho duø bò toån thöông traàm troïng cuûa gaõ. Gaõ vaãn phaûi coá gaéng bình tónh ñeå ñöøng ñaåy coâ baén ra khoûi vaên phoøng. Hôn ai heát gaõ bieát raèng coâng ty, hay noùi cính xaùc laø gaõ, raát caàn moät coâ thö kyù giaùm ñoác baåm sinh nhö coâ.
                Theá nhöng gaõ cuõng khoâng hieåu taïi sao…khi coâ ôû beân caïnh, gaõ chæ thaáy tính caùch coâ nhö muûi duøi choïc vaøo loøng töï cao maõn tính cuûa gaõ ( maëc duø gaõ coù theå taïo voû boïc baèng  veû laïnh luøng oai nghieâm coá höõu nhö gaõ vaãn ñoái vôùi caáp döôùi xöa nay) vaäy maø khi vaéng coâ môùi hai ngaøy, gaõ ñaø nhö quay quaét trong noãi nhôù ! Ñeán luùc coâ naøy veà tôùi thì gaõ laäp töùc nhaên nhaên nhoù nhoù caùi veû ta ñaây khoù khaên, laõnh ñaïm ! Vaø böùc töôøng voâ hình laïi döïng ñöùng giöõa hai con ngöôøi luoân luoân phaûi laøm vieäc caïnh nhau ít nhaát taùm tieáng moãi ngaøy.
                Coù leõ trong hai ngöôøi thì keû coá gaéng thieát laäp neàn hoøa bình coù ích giöõa thö kyù vaø giaùm ñoác chính laø gaõ. Bôûi ngoaøi söï phaán ñaáu baûn thaân ñeå naâng cao naêng löïc laøm vieäc ra, coâ chaúng may may quan taâm gì ñeán chuyeän “ngaøi giaùm ñoác” coù vui hay buoàn vì tính caùch cuûa coâ. Khoâng phaûi coâ voâ caûm hay coá tình khieâu khích ngaøi, maø leõ ñôn giaûn coâ laø ngöôøi con gaùi trong saùng. Coâ khoâng toan tính cuõng chaúng aâm möu gì ñeå ñaùnh vaøo caùi “toâi” cuûa “ngaøi giaùm ñoác”, coâ chæ nghó mình laøm vieäc nhö theá naøo cho hieäu quaû vaø khoâng theïn vôùi löông taâm, Vaû chaêng, ngoaøi giôø laøm vieäc nghieâm chænh beân caïnh giaùm ñoác ra, coâ coøn coù cuoäc soáng rieâng tö cuûa mình. Coâ coøn baän taâm ñeán cha meï giaø, hai ngöôøi em trai naêm thöù nhaát baø naêm thöù ba ñaïi hoïc maø coâ phaûi giuùp ñôõ vaø quan troïng  khoâng keùm laø coâ cuõng coù ngöôøi yeâu, moät anh chaøng toát nghieäp ngaønh coâng ngheä thoâng tin, raát hieàn, laïi ñeïp trai vaø chæ coù 28 tuoåi.
                Tieác raèng giaùm ñoác khoâng hieåu ñieàu naøy sôùm hôn vì coâ gaùi voán laø moät ngöôøi kín ñaùo. Theá neân ngaøy lieân hoan cuoái naêm taïi nhaø haøng X, coâ naøng ñaõ ñoán “ngaøi giaùm ñoác” ñaùng thöông cuûa chuùng ta ñoå guïc trong côn say lòch söû, chæ bôûi “naøng” hoàn nhieân daét ngöôøi yeâu ñeán !
                Töø hoâm lieân hoan veà, giam ñoác trôû neân laàm lyø, khoù hieåu, hay caùu gaét, töùc giaän khoâng ñaâu. Khoâng luùc naøo giaùm ñoác vaø thö kyù coù theå noùi vôùi nhau hôn ba caâu maø khoâng coù moät trong hai to tieáng. Dó nhieân veà phía coâ naøng chæ taêng aâm vöïc leân tí chuùt, ñeå baøy toû noãi uaát öùc bôûi nhöõng quy chuïp voâ lyù cuûa gaõ. Coøn gaõ thì saün saøng quaùt töôùng leân, ñoâi khi coøn ñaäp baøn hay quaät tay vaøo moät vaät hy sinh naøo ñoù trong taàm ngaèm cho haû côn ñau ngaàm ngaàm caén xeù traùi tim töôûng raèng lyø lôïm cuûa gaõ.
                Hieän töôïng treân keùo daøi ñöôïc moät thaùng thì gaõ nhaän ñöôïc tôø ñôn xin nghæ vieäc cuûa coâ. Gaõ ñoïc ñi ñoïc laïi tôø ñôn ít nhaát möôøi laêm laàn maø vaãn khoâng quyeát ñöôïc ñieàu gì. Sau khi noäp ñôn, coâ vaãn laøm vieäc bình thöôøng vaø ñuùng giôø tan sôû vaãn thu xeáp baøn goïn gheõ roài chaøo gaõ  tröôùc khi veà nhö moïi ngaøy. Khaùc chaêng laø boä maët böùc xuùc ñeán caêng thaúng cuûa gaõ, nhö con tinh tinh cuoàng chaân trong chieác cuõi chaät heïp, gaõ ñeám böôùc chaân ñeán moûi caû mieäng, vaø baây giôø thì thaû khoùi muø mòt vaên phoøng.
                Gaõ khoâng theå kyù tôø ñôn naøy vì saùng qua, trong luùc quaù caùu ñaõ lôõ moàm baûo neáu coâ coøn tranh caõi thì cöù söûa soaïn nghæ vieäc cho sôùm. Nhöng gaõ vaãn khoâng ñuû can ñaûm kyù, bôûi hôn ai heát gaõ hieåu khoù tìm ñöôïc thö kyù naøo vöøa coù naêng löïc, vöøa trung thöïc, ngay thaúng nhö coâ. Nhöng laøm theá naøo ñeå khoâng kyù ? Coâ naøng seõ cöôøi saëc vaøo muõi gaõ, seõ cho raèng gaõ chæ laø moät teân ñaàn hoaëc chæ laø moät teân ñoäc taøi baèng rôm, giaù trò khoâng ñaùng ba xu leû !
                Gaõ cay ñaéng nhaän ra khoâng chæ ñôn thuaàn vaán ñeà nghæ vieäc cuûa coâ laøm aûnh höôûng ñeán coâng ty, maø noù coøn nhö  nhaùt cöùa cuøn vaøo noãi ñau rieâng tö cuûa gaõ. Baây giôø, khoâng chæ ñoái phoù vôùi tính caùch nhö con ngöïa non kieâu haõnh cuûa coâ gaùi, gaõ coøn ñoái phoù vôùi chính tình caûm cuûa mình : phaûi ñoái dieän vôùi thöïc teá giöõa gaõ vaø coâ coù moät  con ngöôøi thöù ba, con ngöôøi vöøa taøi naêng vöøa tuoåi treû (!) maø gaõ khoâng deã gì ñaùnh baät ra khoûi traùi tim cuûa coâ naøng. Trong cuoäc chieán hôi leäch caân naøy, gaõ baét buoäc phaûi töï tin, vöõng maïnh vaø baûn lónh. Töï tin vaø vöõng maïnh thì gaõ cuõng taïm ñuû ñeå chieán ñaáu, nhöng lieäu baûn lónh cuûa gaõ thuoäc ñaúng caáp naøo ?  Gaõ oâm ñaàu, thaàm ruûa xaû caùi ngaøy tuyeån duïng khæ gioù ñaõ khieán gaõ laâm vaøo tình theá dôû khoùc dôû cöôøi.
                Chieác kim ñoàng hoà laïi nhích theâm moät naác. Ñaõ ñeán luùc phaûi roài khoûi chieác gheá eâm aùi ñeå trôû veà caên phoøng ñoäc thaân thoå taû cuûa gaõ ! Laïi moät ñeâm khoù nguû vôùi nhöõng ñieáu thuoác ñoát vaøng tay. Gaõ leâ ñoâi chaân meät moûi ñeán  cöûa, môû toang noù ra, laëng nhìn giang sôn cuûa mình…Moät daõy phoøng daøi, trang trí theo töøng ngaên daønh cho töøng boä phaän. Moãi ngaên laø moät tính caùch theå hieän trong phong caùch baøi trí caù nhaân.  Gaõ vöøa böôùc ñi vöøa ngaém nhìn töøng chieác baøn, töøng caùch saép ñaët gheá, töøng vaät trang trí treân maët baøn…Gaõ chôït caûm thaáy moät nieàm vui kyø laï ngaäp traøn trong ñaàu, khi nhaän ra vò trí cuûa moãi ngöôøi  trong töøng cung caùch theå hieän raát rieâng tö, ñoàng thôøi phaùt hieän ra mình chöa bao giôø thöïc söï hieåu heát nhöõng nhaân vieân döôùi quyeàn. Thaäm chí, tröôùc giôø, gaõ chæ xem ñoù laø coâng vieäc cuûa tröôûng phoøng nhaân söï. Ñoät nhieân hoâm nay gaõ nhaän ra söï voâ taâm cuûa mình vaø caûm thaáy thaát voïng veà baûn thaân moät caùch saâu saéc. Chaû traùch coâ aáy luoân nhaéc nhôû gaõ nhìn laïi chung quanh moät chuùt tröôùc khi nhaän ñònh veà con ngöôøi.
                Thoâi ñöôïc ! Gaõ ñöùng khöïng giöõa caên phoøng theânh thang töï nhuû… Moïi vieäc ñaâu coøn coù ñoù maø ! Haõy ñeå vieäc gì ñeán thì cöù ñeán. Gaõ seõ khoâng quyeát ñònh gì caû tröôùc khi gaëp laïi coâ aáy vaøo ngaøy mai. Vaû laïi, cuõng caàn nhìn vaøo chính mình moät laàn tröôùc khi quyeát ñònh seõ phaûi laøm gì !
                Gaõ lao xuoáng baäc thang baèng nhöõng böôùc chaân döùt khoaùt. Chieác xe noå maùy, traøn vaøo loøng ñöôøng loang loaùng aùnh ñeøn. Ngay caû nhöõng ñoaïn ñöôøng quen naøy, gaõ cuõng chöa bao giôø coù ñuû thôøi gian ñeå ngaém nhìn göông maët cuûa noù veà ñeâm. Vaø coù leõ baây giôø chính laø thôøi khaéc thích hôïp nhaát, neáu nhö gaõ coøn muoán bieát veà chính con phoá moãi ngaøy gaõ vaãn ñi qua…
                                                                                   
                                                                                    V.T.X


Teân thaät : Nguyeãn thò Hoøa
Ñt : 0989608763

Truyện ngắn : Khúc Quanh

KHÚC QUANH       

(Báo TN năm 2002)

KHUÙC QUANH

            Gaõ choaøng tænh luùc côn aùc moäng leân ñænh cao. Gaõ thaáy mình naèm loït thoûm trong loøng con nhaân sö khoång loà. Con vaät coù khuoân maët ngöôøi ñaøn baø raát ñeïp, nhöng caùi mieäng nhö moät hang ñoäng ñen ngoøm huùt gaõ bay vaøo baèng moät söùc maïnh khuûng khieáp. Gaõ heùt leân, baät ngoài daäy, ngô ngaùc nhìn caên phoøng môø saùng, nhöõng boùng hình mô hoà laån khuaát trong veû laïnh leõo cuûa ñeâm taøn…Thoang thoaûng muøi höông nguyeät queá.
            Gaõ baàn thaàn chaø xaùt hai baøn tay leân maët, vuoát ngöôïc maùi toùc…coá xoùa ñi aán töôïng gheâ rôïn töø giaác mô. Naøng thöôøng oâm chaët gaõ vaøo loøng, goïi nho nhoû vaøo tai vaø dòu daøng hoân leân maét ñeå keùo gaõ thoaùt khoûi nhöõng côn aùc moäng. Khi aáy, vuøi maët vaøo khoaûng ngöïc aám aùp, gaõ laïi vaøo trong giaác nguû bình yeân nhö moät ñöùa treû. Ñöùng leân môû toang cöûa soå, naâng thanh taï leân quaù ñaàu, gaõ vöøa hít thôû vöøa coá xoùa nhöõng hoài öùc cöù löøng löõng troâi veà. Ba thaùng ñaõ qua, thôøi gian chaäm chaïp leâ ñoâi chaân moûi. Gaõ vaãn khoâng sao quen ñöôïc caûm giaùc thieáu vaéng ñeán naõo loøng moãi saùng thöùc daäy, nhaän ra mình vaãn chæ coù moät mình.  Vaát thanh taï rôi thình treân saøn, gaõ nhaên maët neùn côn ñau giöõa ngöïc, böôùc vaøo phoøng taém môû voøi sen ñöùng nhaém maét nghe doøng nöôùc xoái xaû treân ñaàu…Gaõ oâm chaët naøng vaøo voøng tay, hoân leân khoaûng coå traéng ngaàn, löôùt daàn leân ñoâi moâi ñang hôùp nhöõng gioït nöôùc tung toùe treân maù, treân toùc. Naøng cöôøi saëc suïa döôùi voøi sen, vuøng vaãy. “Troâng anh nhö haûi taëc raâu ñen aáy !” – Thöû giam anh moät thaùng, deã thöôøng nhaän laàm anh vôùi Robinson hoaëc “ngöôøi thöù 41” maát !”. Gaõ ñöùng laëng nhìn mình trong göông, nöôùc xoái xaû treân toùc, treân boä maët raâu ria xoàm xoaøm, baén tung toùe khaép maët kính. Gaõ lau voäi ngöôøi, truøm leân ñaàu chieác aùo thun maøu luïc (maøu maø naøng raát yeâu). Gaõ söïc nhôù hoâm nay laø sinh nhaät cuûa mình. Trong ñôøi hình nhö chæ coù naøng luoân nhôù sinh nhaät cuûa gaõ.Ngay ñeán meï gaõ, ngöôøi ñaõ ñeû gaõ trong moät ngaøy u aùm cuõng khoâng nhôù noåi ngaøy sinh cuûa con mình.
            Gaõ daét chieác xe caø khoå rôøi khoûi saân, chieác xe xaáu xí maø maùy luoân noå eâm ru, töøng theo gaõ ñi giang hoà vaët khaép choán vôùi naøng sau löng.. Ngöôøi ta noùi, vôï choàng khoâng con chaúng khaùc gì nhaân tình nhaân ngaõi. Ñieàu ñoù coù leõ cuõng khoâng sai, vôùi gaõ naøng luoân laø ngöôøi tình, moät coâ nhaân tình beù boûng maø gaõ si meâ baèng thöù tình cöù môùi maõi nhö ngaøy ñaàu…”Anh ñöøng lyù töôûng em quaù nhö theá !” Naøng vöøa tuoàn khoûi voøng tay oâm cuûa choàng vöøa nhaên muõi laøm xaáu. “Em chæ laø ngöôøi ñaøn baø bình thöôøng. Em khoâng phaûi laø ngöôøi laàn ñaàu bieát yeâu khi cuøng anh ñeo nhaãn cöôùi, em cuõng khoâng noùi em seõ chaúng yeâu ai nöõa sau anh”. Thaät laø moät ngöôøi ñaøn baø kyø laï ! Daùm noùi thaúng nhöõng ñieàu maø nhöõng ngöôøi ñaøn baø khaùc khoâng daùm noùi, ngay caû khi loøng hoï ñaõ heát yeâu. Möôøi naêm vôï choàng, gaõ vaãn chöa khaùm phaù heát naøng vaø vaãn chöa ñuû nhaøm chaùn naøng ! Laéc maïnh ñaàu xua ñi nhöõng hoài öùc, gaõ lao xe vaøo doøng ngöôøi. Voâ thöùc, chieác xe phom phom veà höôùng ngoaïi oâ…
            Caøng xa thaønh phoá, taàm nhìn caøng thoâng thoaùng. Khi môùi cöôùi, vôï choàng chöa saém noåi chieác xe cub. Naøng chæ ñöôïc ngoài sau chieác velo-Solex  cuõ kyõ maø gaõ ñaõ mua laïi töø moät chaøng nhaø baùo giaø. Moãi chuû nhaät, vôï choàng laïi ñeøo nhau ra ngoaïi oâ ngaém soâng.  Naøng yeâu nhöõng doøng soâng meânh moâng loäng gioù vaø maøu xanh nguùt ngaøn cuûa caây laù ñoâi bôø. Nhöõng luùc buoàn khoâng ñaâu, naøng chæ thích ngoài beân bôø soâng. Tuy laø ngöôøi ñaøn baø khoâng hay khoùc, cuõng chaúng maáy khi doãi hôøn, nhöng baát ñoäng trong noãi buoàn rieâng, troâng naøng laëng leõ, caâm nín nhö moät taûng ñaù !...
            Mua veù xong, gaõ chaïy chaúng xuoáng phaø. Chieác phaø giaø nua phì phoø boït nöôùc baén tung toùe. Doøng soâng meânh moâng naéng, nöôùc voã ì oaïp  hai beân löôøn hoøa cuøng tieáng maùy phaø reàn ræ löø ñöø vöôït soùng. Nhöõng luøm caây luùp xuùp lui daàn. Nhöõng beán bôø môø aûo huùt xa nhö aån nhö hieän trong saéc naéng choùi chang, phaûn chieáu treân maët nöôùc moät veû thöïc hö loùa maét ! Con phaø ruøng mình caäp beán. Haønh khaùc tuùa khoûi thaân phaø nhö ma ñuoåi khieán nhöõng chieác xe boø treân caàu phao cöù giaät thaéng ñöùng söïng. Gaõ ñôïi vaéng môùi chaïy xe leân beán, qua phoá chôï vôùi nhöõng daõy phoá maø tröôùc ñaây chæ laø ñoàng coû laùc. Con ñöôøng hun huùt voâ vaøn döøa nöôùc. Nhöõng taùn laù non xanh ngaét moät maøu… “Nhöõng ngoùn tay cong cong duyeân daùng vöôn leân treân neàn trôøi, troâng nhö haøng ngaøn vuõ nöõ AÙpsara ñang daøng ngang vôùi baøn tay uoán cong trong ñieäu muùa cung ñình” – Naøng ñaõ keâu leân nhö theá khi ngaát ngaây tröôùc veû ñeïp kyø dieäu cuûa taùn döøa nöôùc quyeán ruõ…
            Xe qua nhieàu chieác caàu  baéc ngang nhöõng doøng soâng uoán khuùc. Ñeán Loâi Giang, gaõ döïng xe döïa vaøo thaønh caàu, nhìn xuoáng doøng nöôùc nhö maët thaïch reâu thaãm. Moät khuùc quanh tuyeät dieäu giöõa nhöõng caùnh röøng ñöôùc baït ngaøn xanh, eâm aû ñeán röng buoàn, laëng leõ ñeán nhöùc nhoái trong tim… “Moät ngaøy naøo khoâng coøn anh, em seõ veà ñaây xin laøm ngöôøi giöõ röøng. Moãi ngaøy em seõ cheøo xuoàng qua chieác caàu naøy ñeå nhôù ñaõ coù khi chuùng ta ñöùng treân thaønh caàu ngaém doøng soâng vaø mô moäng vieãn voâng…”. Baây giôø, anh khoâng coøn em. Sao em vaãn khoâng veà ñaây laøm ngöôøi giöõ röøng cho anh tình nguyeän laøm nhöõng thaân ñöôùc baùm reã choân chaët ñôøi mình cho em gìn giöõ naâng niu ? Thoaùng ñoù maø ñaõ möôøi naêm…Doøng soâng vaãn chaûy, vaãn coù nhöõng khuùc quanh xanh thaãm baït ngaøn röøng vaø maøu reâu saâu hoaém nöôùc meânh moâng. Ñôøi ngöôøi ñoâi khi khoâng traùnh khoûi nhöõng khuùc quanh baát ngôø, nhöng gaõ khoâng bao giôø nghó ñeán ngaøy vôï choàng laïi  coù theå maát nhau. Sao coù theå xaûy ra moät chuyeän phi lyù ñeán theá ñöôïc !? Theá nhöng, baây giôø gaõ ñang moät mình ñoù thoâi, ñang lang thang veà mieàn duyeân haûi. Ñi khoâng muïc ñích, ñeán khoâng muïc ñích.
            Naøng laø ngöôøi ñaøn baø noàng nhieät nhöng kheùp kín vaø ñoâi khi yeâu söï coâ ñoäc hôn nhöõng cuoäc vui ñôøi. Teân naøng laø doøng soâng. Doøng soâng eâm ñeàm nhöng chöùa trong noù moät taâm hoàn döõ doäi. Ñoâi khi, gaõ mô hoà caûm thaáy maïch chaûy cuoän trong naøng khoâng coù ñieåm döøng. Gaõ hieåu raèng, taâm hoàn aáy aån chöùa nhöõng thaùc gheành hieåm nguy maø keû daán thaân coù theå ngaõ saâu hun huùt. Nhöng gaõ chæ coù moät con ñöôøng duy nhaát laø naøng. Baïn beø cheâ gaõ laø thaèng yeáu ñuoái, luïy tình ! Coøn naøng, naøng chæ cöôøi khoâng tin vaø khaêng khaêng cho raèng : “Chæ caàn em bieát maát 3 ngaøy, anh seõ yeâu ngöôøi ñaøn baø khaùc”. Ñieàu aáy ñaõ xaûy ra, ba thaùng nay naøng khoâng coøn beân caïnh gaõ nöõa.
            Hai beân laïch nöôùc chaûy theo chieàu daøi con ñöôøng. Ñoäng cô taét khieán khoâng gian ñoät ngoät rôi vaøo thinh laëng meânh moâng. Ñaâu ñoù vaêng vaúng gioïng con cuùm nuùm ruõ buoàn vaø tieáng xaøo xaïc röøng aâm thaàm thôû. Gaõ thaãn thôø ngoài xuoáng bôø laïch. Hai caùnh röøng bao hai bôø nöôùc ñoùng khung con ñöôøng trong veû tö rieâng tónh mòch, raát laâu môùi coù tieáng maùy xe roà leân roài traû laïi yeân tònh cho lôøi voâ ngoân cuûa gioù… “Nhöõng goác ñöôùc non troâng môùi maûnh khaûnh maø vöõng chaûi laøm sao. Thoaït tieân, em lieân töôûng ñeán con goïng voù ñi caø kheo treân maët nöôùc. Khi chuùng lôùn leân, em laïi thaáy chuùng gioáng nhöõng coâ gaùi ñoûm daùng maëc vaùy phoàng. Tuøng vaùy vöôn roäng, taïo cho böôùc ñi theâm phaàn rình rang leã hoäi”…Gaõ guïc ñaàu rong caùnh tay, mô maøng nghe tieáng cöôøi nhö thuûy tinh vôõ cuûa naøng vang doäi töï taän ñaùy röøng saâu. Naéng xuyeân ñænh laù, taïo thaønh aùnh baïc treân nhöõng voøm xanh long lanh. Moät con gaø röøng chôït xuaát hieän beân kia laïch nöôùc nhìn gaõ traân troái. Chaéc con vaät caän thò ñang töï hoûi … haäu dueä loaøi khæ Caàn Giôø sao moät mình ngoài ñaây giöõa tröa ñöùng naéng ?!
            Qua theâm moät con phaø. Trôøi ñoät nhieân xuï maët, keùo maây vaàn vuõ. Gaõ tieáp tuïc lang thang veà bieån. Gioù thoåi caùt mòt muø rôi vaøo maét maën chaùt … Naøng yeâu nhöõng con soùng baïc ñaàu trong muøa bieån ñoäng. Bieån voã vaøo bôø töøng côn soát tình traéng xoùa. Treân bôø vaéng, haøng döông ruõ röôïi trong gioù, gioït möa traùi muøa laát phaát treân moâi. Gaõ ñöùng döôùi côn möa, laéng nghe trong tieáng bieån gaàm gaøo coù gioïng cöôøi vaêng vaúng…Möa laát phaát giöõa neàn trôøi xaùm xòt. Naøng chaïy chaân traàn, gaõ röôït theo treân chieác cub. Baùnh xe cöù chuoài ñi trong caùt, möa öôùt nhoøa maùi toùc ngaén tinh nghòch vaø chieác vaùy traéng. Naøng cöôøi hoån heån, ngöïc phaäp phoàng döôùi laøn aùo dính beát vaøo thaân hình. Gaõ ngoài ngaån treân xe, nhìn naøng nhö chöa bao giôø ! Vôï choàng töø laâu, gaõ vaãn ñoâi khi ngu ngô nhö moät thaèng ngoá. Boû maëc chieác xe ñoå treân caùt, gaõ nhaøo ñeán oâm chaàm naøng trong ñoâi tay, xieát maïnh trong caùi hoân ñaãm öôùt..
            Moïi ngöôøi chung quanh ñeàu pheâ phaùn moái tình si cuûa gaõ. Coù leõ ngöôøi ta toäi nghieäp noãi coâ quaïnh cuûa gaõ ñaøn oâng bò vôï boû vaø thoùi thöôøng ngöôøi ta vaãn traùch cöù ngöôøi ñaøn baø boû choàng, cho duø nguyeân nhaân töø phía naøo. Noùi chung, gaõ döûng döng tröôùc moïi cô hoäi nhaûy xoå vaøo ñôøi tö thieân haï cuûa nhöõng ngöôøi thích bình phaåm theá gian. Nhöng söï thaät gaõ ñaõ ñau lieät giöôøng, sau khi naøng ra ñi chæ vôùi moät lôøi chaøo ñôn giaûn. Khoâng caàn ñeán moät lyù do cho noãi ñau vôi ñi chuùt dò thöôøng.
            Gaõ chaïy xe treân caùt, daøi theo bôø bieån vôùi nhöõng con soùng baïc ñaàu… “Anh xem kìa. Nhöõng con ngöïa bieån bôøm traéng. Chuùng ñang raàm raäp xoâ bôø, anh caån thaän…Coi chöøng ! Chuùng cuoán anh maát thoâi !” - Caàu cho chuùng cuoán gaõ ñi maát ngaøy aáy, ñeå xem naøng coù ñau khi khoâng coøn gaõ beân ñôøi ? Moät moái tình quaù ngoän khieán naøng boäi thöïc ? Hay tình yeâu ñaày aép vaãn khoâng laáp ñuû noãi coâ ñôn trong taâm hoàn quaù nhaïy caûm cuûa naøng ? Ñoâi khi gaõ thaáy naøng uû doät trong tay mình. Coù nhöõng ñeâm naøng traèn troïc maõi khoâng nguû, gaùc ngöôïc tay leân traùn theo thoùi quen naèm baát ñoäng trong boùng toái. “Em nghó moät ngaøy naøo ñoù, anh neân queân raèng treân ñôøi naøy töøng coù ngöôøi ñaøn baø nhö em. Neáu ñöôïc, anh cöù xem em nhö ñaõ cheát, hoaëc chöa bao giôø soáng giöõa cuoäc ñôøi anh !”. Ñoâi khi gaõ khoâng hieåu ñöôïc taïi sao naøng noùi nhö theá “chöa bao giôø ñaõ soáng giöõa cuoäc ñôøi anh”. Taïi sao ? Taïi sao tình yeâu ñaày aép vaãn khoâng ñuû cho traùi tim naøng ? Taïi sao naøng yeâu gaõ nhö theá maø vaãn döùt aùo ra ñi ?
            Gaõ ñöùng töïa vaøo chieác xe, nhìn huùt khôi xa. Noãi ñau cöù lôïn côïn trong tim nhö nhöõng cuïc maùu ñoâng chaën ngang ñöôøng maùu. Gaõ baéc tay laøm loa gaøo leân, moät caùi teân laãn trong gioù bieån gaàm göø côn baõo rôùt. Soùng bieån cuoán maát taát caû vaø gioù thoåi hö voâ ngaäp ñaày ñoâi maét öôùt möa.
            Cuoái ngaøy gaõ trôû veà nhaø sau khi chaïy moät maïch töø baõi bieån aâm u côn gioâng chieàu, qua hai con phaø vaø nhöõng ñoaïn phoá xaù buïi muø. Naëng neà gieo mình treân taám neäm, gaõ uùp maët vaøo baøn tay baát ñoäng. Noãi nhôù quaán chaët traùi tim ñau, noãi nhôù chen chuùc keøn ñaëc nhöõng khoang ñaàu buoàn baõ ! – Baát chôït gaõ choàm daäy nhìn quanh phoøng… Chaúng coù gì ngoaøi tieáng chaéc löôõi cuûa con thaèn laèn beùo uù. Nhöng khoâng, gaõ khoâng theå laàm ! Ñuùng laø muøi cuûa naøng ! Muøi höông toùc, muøi höông da thòt quen thuoäc. Gaõ nhaûy phoác ñeán phoøng taém môû toang cöûa. Chaúng coù ai ! Traùi tim nhö muoán vôõ tung trong nhòp ñaäp khaùc thöôøng. Ñuùng luùc ñoù gaõ môùi nhaän ra muøi höông quen thuoäc ôû ngay treân neäm. Ñuùng laø naøng ñaõ ñeán ñaây, ñaõ naèm treân chieác giöôøng naøy. Ñaây roài …moät laù thöù loù ra döôùi goái. Gaõ run raåy xeù toang bì thö …
            “Hoâm nay sinh nhaät anh. Em ñaõ veà nhaø, duø bieát chaéc raèng anh khoâng theå naèm vuøi trong chaên moät ngaøy nhö hoâm nay. Em laøm cho anh moùn gaø naáu nho maø anh raát thích ! Coù caû baùnh mì nöôùng trong loø vaø coktail trong tuû laïnh. Chuùc anh moät ngaøy bình an vaø haïnh phuùc. Baây giôø em phaûi veà ñaây. Mong anh mau choùng gaëp ñöôïc ngöôøi ñaøn baø bieát yeâu anh toát hôn em.
                                                Giang
            Taùi buùt : Anh giöõ gìn söùc khoûe nheù ! Nhôù maëc aùo aám khi ñi chôi ñeâm, daïo sau naøy anh hay bò caûm laïnh laém ñaáy”.
            Gaõ ngoài phòch xuoáng giöôøng. Treân ñaàu giöôøng coøn coù chieác aùo len maøu luïc goùi trong laøn giaáy kính traéng. Maøu luïc cuûa nhöõng khuùc quanh soâng im lìm trong naéng. Maøu cuûa thaêm thaúm saâu.
            Khuùc quanh soâng coøn coù maøu ñeå pha cho thinh laëng ngaát ngaây. Khuùc quanh ñôøi gaõ bieát pha maøu gì cho vöøa noãi ñau baät leân tieáng heùt ?!
                                                         
                                                                                                V.T.X